Mông Lệ Châu nghe Vương Sâm nói như vậy, lập tức nở nụ cười: “Thì ra là em họ! Đúng là xinh đẹp hơn hoa! À phải rồi, sao em lại ở đây?”
Lâm Ngữ Linh lập tức lộ ra vẻ mặt oán giận: “Không có gì, tài nghệ không bằng người khác, em cũng không còn gì để nói.”
Vương Sâm không nhịn được hỏi: “Em cũng gặp Lâm Kha sao?”
“Anh họ, thật sự rất xin lỗi. Nếu không phải lúc ấy vì em, Lâm Kha cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên anh, còn huỷ hoại sự nghiệp của anh.” Nét mặt Lâm Ngữ Linh đầy áy náy: “Sau đó em muốn đi tìm anh để xin lỗi, nhưng nói thế nào mẹ em cũng không chịu giúp em liên lạc với anh. Hôm nay có thể gặp được anh ở đây, cũng là ông trời thương em, có thể cho em nghiêm túc xin lỗi anh. Lâm Kha muốn đối phó với em đã đành, em cũng không có gì để nói. Nhưng mà anh họ, anh vô tội, anh không làm sai gì cả, thế mà Lâm Kha lại muốn nhằm vào anh, cô ta cũng quá ác độc rồi! Hiện giờ giới giải trí đều tin tưởng Lâm Kha, cho dù em nói gì cũng không ai tin, nếu không em nhất định sẽ rửa sạch oan khuất cho anh!”
Nghe Lâm Ngữ Linh đổi trắng thay đen, Vương Sâm lại cảm thấy toàn thân thư thái, thoải mái không chịu được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây