Một khúc kết thúc, Cơ Nam Tu thâm tình chậm rãi nhìn Lâm Kha, tiếng nói thuần hậu mang theo mị hoặc vô tận: “Trong lòng anh, em chính là ảnh hậu của anh. Lâm Kha, em rất tuyệt.”
Lâm Kha đưa tay rót hai chén rượu, đưa một chén cho Cơ Nam Tu: “Cảm ơn, cám ơn anh đã chuẩn bị phần tâm ý này, em rất thích.”
Cơ Nam Tu đưa tay nhận lấy, chạm cốc với Lâm Kha, uống vào một ngụm.
Lâm Kha cảm thấy dịch rượu này thuần mỹ không thua kém rượu ngon từng uống kiếp trước chút nào, dịch rượu thuận theo cổ họng chảy xuống, Lâm Kha không nhịn được híp mắt lại.
“Rượu ngon!” Lâm Kha không nhịn được lại rót cho mình một ly, đang định hỏi Cơ Nam Tu có muốn uống thêm chén nữa hay không, đã thấy Cơ Nam Tu nằm ngủ trên bàn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây