Quả nhiên, Phàn Hiểu Tinh vừa lộ diện, lập tức đã bị fan nam cảm xúc kích động bao vây: “Lâm Kha, tiện nhân cô còn dám lộ diện! Tôi đánh chết loại đàn bà không biết xấu hổ như cô!”
“Lâm Kha, hôm nay nếu cô không giải thích rõ ràng quan hệ của cô và Cơ Nam Tu, thì đừng hòng rời khỏi nơi này!”
“Đánh cô ta! Đánh chết loại đàn bà không biết xấu hổ cô ta!”
Vô số lá rau đập vào đầu vào người Phàn Hiểu Tinh, Phàn Hiểu Tinh cũng không giải thích, cứ như vậy ôm đầu chật vật di chuyển ra bên ngoài.
Mọi người thấy cô ấy không lên tiếng, cho rằng cô ấy chột dạ, hung hăng ném trứng gà tươi trong tay về phía đầu Phàn Hiểu Tinh.
Bộp!
Trứng gà bay vào trên đầu, trên mặt Phàn Hiểu Tinh, chật vật đừng hỏi.
Lâm Kha được trợ lý vây quanh muốn rời khỏi, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy màn này.
Sắc mặt Lâm Kha đột nhiên trầm xuống.
Mặc dù cô không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cô lại biết những người kia vì mình mà đến, bởi vì Phàn Hiểu Tinh mặc quần áo của mình, cho nên chịu đựng thay mình.
Lâm Kha quay đầu đi về phía Phàn Hiểu Tinh.
“Lâm Kha, cô muốn làm gì?” trợ lý Phàn Hiểu Tinh bắt lại cánh tay của cô: “Tinh bảo không để ý an toàn của mình di chuyển ánh mắt cho cô, nếu cô cứ đi qua như vậy, tủi thân cô ấy phải chịu coi như số không đấy!”
Lâm Kha nhẹ nhàng a một tiếng, nói: “Nếu tôi cứ đi như thế, cô ấy mới nhận tủi thân không công! Lâm Kha tôi trước giờ không cần tránh bất cứ kẻ nào!”
Vừa mới nói xong, Lâm Kha quay người xông vào trong đám người.
Khi Lâm Kha chạy đến, đúng lúc nhìn thấy một người giơ hòn đá ném vào người Phàn Hiểu Tinh.
Nếu như bị đập trúng, trên người Phàn Hiểu Tinh tuyệt đối sẽ có vết tìm bầm.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Lâm Kha vọt tới trong đám người, khi hòn đá ném tới, nhấc chân đón được, chân đá trở về!
“Ai u!” Người ném đá bị hòn đá của mình bay vào, mặt mũi bầm dập!
Lâm Kha cởi áo khoác lập tức bao lại Phàn Hiểu Tinh, nghiêm nghị nói: “Bắt nạt người dưới ban ngày ban mặt, còn pháp luật nữa hay không?”
Đám người tấn công sững sờ.
Sao Lâm Kha giờ mới ra ngoài?
Vậy người bọn họ vừa mới đánh là...?
Lúc này, Phàn Hiểu Tinh nhìn thấy Lâm Kha đi tới, lập tức gấp: “Sao cô cũng tới đây?”
Lâm Kha kiên định kéo cô ấy ra phía sau mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía đám người tấn công, lạnh lùng nói: “Người các người muốn đối phó là tôi, có bản lĩnh, thì nhắm vào mình tôi thôi!”
Những người đó tôi nhìn anh, anh nhìn tôi không hẹn mà cùng ném hết đồ trong tay về phía Lâm Kha.
Lâm Kha đẩy nhẹ Phàn Hiểu Tinh, đẩy đến bên cạnh trợ lý của cô ấy, trở tay đoạt khăn quàng cổ từ trên cổ một người.
Cái khăn quàng cổ rộng một mét dài hai mét, vung vẩy trong tay Lâm Kha như Phong Hỏa Luân, khiến đồ mà những người đó ném qua lại bay hết về!
“A a a!”
“Đau quá đau quá đau quá!”
“Đau đau đau!”
Đánh người bị đánh.
Nhiều người như vậy, song không ai chiếm được một chút tiện nghi trong tay Lâm Kha!
Lâm Kha ngạo nghễ đứng trong đám người, hất cằm lên cao: “Đây chính là cái giá của việc các người bắt nạt bạn ta!”
Đúng vậy, ngay vừa rồi, rốt cục Lâm Kha công nhận Phàn Hiểu Tinh là bạn của cô.
Phàn Hiểu Tinh sẵn lòng vì che chở cô mà bị đánh, như vậy dĩ nhiên cô muốn đòi lại công bằng cho bạn mình!