Phàn Hiểu Tinh nắm chặt nắm đấm, tức giận đến mức cả người run run: “Cuộc đối thoại của chúng ta ở phòng hóa trang vừa rồi, bị người ta ghi âm truyền ra ngoài. Lâm Kha, cô hãy tin tôi, tôi không có hãm ý muốn hại cô! Tôi không phải, tôi không có!”
Nói rồi, Phàn Hiểu Tinh gấp đến nỗi rơi nước mắt.
Loại chuyện này vô cùng phổ biến trong ngành giải trí.
Vu oan hắt nước đen, cố ý đào hố cho đối phương đủ kiểu.
Phàn Hiểu Tinh cũng ngây người trong ngành giải trí nhiều năm, một mực cẩn thận khắp nơi. Lại chưa từng nghĩ tới, mình cũng có một ngày bị hãm hại.
Lâm Kha nhìn thấy Phàn Hiểu Tinh đang nói rồi khóc, lập tức nhướng mày: “Tôi tin cô. Gương mặt cô, không có vẻ ác ý dùng mánh khóe. Cô không phải là người như thế.”
Nếu như Phàn Hiểu Tinh là loại người này, Lâm Kha đã không kết bạn với cô ấy.
Phàn Hiểu Tinh nghe lời của Lâm Kha, lại càng khóc dữ dội hơn: “Nhưng bây giờ, càng không giải thích rõ ràng được! Làm sao bây giờ! Cô không nên chọc vào Cơ Nam Tu! Đám fan hâm mộ của anh ta có sức chiến đấu vô cùng đáng sợ!”
Lâm Kha không hiểu lắm vì sao Phàn Hiểu Tinh lại khóc thành thế này.
Bàn về sức chiến đấu, ngoại trừ sư tôn cô chưa từng sợ ai.
Fan hâm mộ của Cơ Nam Tu, nói là bánh phở* Cơ Nam Tu làm?
*粉丝 vừa có nghĩa là fan hâm mộ, vừa có nghĩa là bánh phở.
Phàn Hiểu Tinh chưa ăn được miếng nào, trong bữa ăn đứng lên lại ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên, vô cùng nôn nóng.
Lúc này, trợ lý của Phàn Hiểu Tinh vội vã đi vào từ bên ngoài: “Tinh bảo, cô và Lâm Kha tuyệt đối không nên ra ngoài, không biết làm sao hành tung của hai người bị tiết lộ, bên ngoài đều là fan nam, đều nói muốn tìm Lâm Kha hỏi thăm rõ ràng!”
Trái tim Phàn Hiểu Tinh rơi bộp xuống đáy lòng, cô ta bị chặn không nói được câu nào.
“Thật xin lỗi, Lâm Kha, đều là lỗi của tôi.” Phàn Hiểu Tinh quay đầu nhìn về phía Lâm Kha: “Nếu như không phải tôi hỏi cô câu đó trong phòng hóa trang, cô đã không bị fan nam để mắt tới.”
Lâm Kha vừa thuần thục bóc tôm, vừa suy nghĩ trong lòng: phở nam là gì? Bánh phở Cơ Nam Tu làm gọi là phở nam sao? Phàn Hiểu Tinh kích động thành như này, là bởi vì không kịp ăn sao?
Thật ra mình dễ nuôi lắm, ầy, một bàn này là đủ rồi a!
Ực, ăn ngon no bụng.
Tâm tình Lâm Kha vô cùng vui vẻ đứng lên, nói với Phàn Hiểu Tinh: “Cám ơn cô hôm nay đã chiêu đãi, tôi ăn rất hài lòng.”
Nói xong, Lâm Kha liền muốn đi ra ngoài!
Phàn Hiểu Tinh vội túm chặt lấy bả vai Lâm Kha, giọng nói cũng có chút gấp gáp: “Không được, bây giờ không thể đi ra ngoài! Như này đi, cô đổi quần áo với tôi, tôi mặc quần áo của cô ra ngoài, dụ bọn họ đi rồi nói! Nhanh, nhanh cởi quần áo!”
Phàn Hiểu Tinh luống cuống tay chân cởi áo khoác của Lâm Kha ra, sau đó cởi áo khoác của mình ra, không nói câu nào mặc vào cho Lâm Kha, nói với trợ lý của mình: “Hai người che chở cô ấy rời đi từ cửa hông đi!”
“Tinh bảo!” trợ lý của Phàn Hiểu Tinh không nhịn được kêu lên: “Vậy cô phải làm sao bây giờ?”
“Không có việc gì, những người kia phát hiện nhầm người, sẽ không truy cứu tiếp nữa! Đi mau đi!” Phàn Hiểu Tinh không đợi Lâm Kha nói chuyện, đã đưa tay đẩy bọn họ rời khỏi phòng, sau đó đội mũ lên, giả dạng dáng vẻ của Lâm Kha, đi ra bên ngoài từ chỗ cửa chính.