Lần đầu tiên Lâm Ngữ Linh cảm thấy Phương Tử Lâm thuận mắt như thế.
Xem ra, trong khoảng thời gian mình bị thương, có thể lợi dụng Phương Tử Lâm một chút.
Lâm Ngữ Linh lập tức kéo tay Phương Tử Lâm, vẻ mặt khẩn thiết: “Mình thật đúng là có tài đức gì, có thể có bạn thân tốt như cậu chứ. Tử Lâm, cậu là người bạn tốt nhất đời này của mình. Có điều mình đã không muốn so đo chuyện của Lâm Kha nữa, cậu đừng thấy tủi thân cho mình, dù sao con người Lâm Kha rất kỳ quái, giống như trúng tà vậy, gặp phải chuyện gì cũng luôn có người sẽ giúp cô ta...”
Phương Tử Lâm nghe thấy lời Lâm Ngữ Linh, cũng vô cùng cảm động, nói: “Nhìn cậu nói này, đương nhiên chúng ta là bạn thân tốt nhất rồi! Chuyện của cậu chính là chuyện của mình, người cậu không ưa nhìn, mình cũng không ưa nhìn! Có điều, ngược lại cậu đã nhắc nhở tôi. Mình cũng cảm thấy con người Lâm Kha rất kỳ quái, hình như có rất nhiều chuyện, đều giống như có một bàn tay chặn lại. Bao gồm cả chuyện ngày đó xảy ra trong phòng hóa trang, về sau mình nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng mình đã rắc những thuốc bột đó lên trên quần áo của Lâm Kha, sao lại chạy sang quần áo của cậu được?”
Lâm Ngữ Linh giả bộ như ho khan, ngắt lời Phương Tử Lâm, vẻ mặt dối trá: “Đều là chuyện quá khứ, đừng nhắc đến nữa. Sau này, chúng ta đều cẩn thận một chút mới được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây