Lâm Kha sóng vai với Cơ Nam Tu chậm rãi đi trên con đường dài, không biết là từ khi nào, trên không trung bắt đầu phủ đầy tuyết trắng, từng bông tuyết kéo dài từ trên bầu trời rơi xuống, rơi xuống đỉnh đầu và bả vai của hai người, trong không khi đột nhiên có thêm hương vị của hạnh phúc.
Cơ Nam Tu giả vờ lơ đãng, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay của Lâm Kha, thấy Lâm Kha cũng không tránh né, lá gan anh lập tức lớn lên, bắt đầu nắm tay Lâm Kha.
Theo bản năng Lâm Kha muốn từ chối.
“Tay anh lạnh, em làm ấm cho anh một chút.” Cơ Nam Tu vô cùng không biết xấu hổ mà nói.
Lâm Kha cảm nhận được bàn tay to rộng ấm áp của Cơ Nam Tu, cô khẽ cười, cũng không vạch trần lời nói dối của anh, sau đó cứ mặc kệ anh làm như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây