Lâm Kha đi đến phòng nơi Cơ Nam Tu đang ở.
Cánh cửa phòng rộng mở, dường như đang chờ cô đến.
Lâm Kha nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Trương Đông và Trương Tây đối với mình. Mặc dù cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô mặc kệ, cô chỉ gật đầu với họ và bước vào.
“Cơ Nam Tu!” Lâm Kha lên tiếng khi đi vào bên trong, cô thẳng thắn vào vấn đề giải thích mục đích của mình đến: “Cảm ơn anh trong vài ngày qua đã giúp đỡ tôi.”
“Cám ơn,em nói có chuyện tìm tôi, là việc này?” Ánh mắt của Cơ Nam Tu rơi xuống chiếc hộp trong tay Lâm Kha.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây