Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 48: Chương 48: Bệnh biến (10)

Chương Trước Chương Tiếp

“Đêm qua, đột nhiên xuất hiện.”

Tô Bạch Cẩn nhìn điểm đỏ trên cánh tay, là vết muỗi đốt, nói rất nghiêm túc.

Chính là đêm qua.

Khi cô quyết định rời khỏi bệnh viện, cô đã đi tìm hiểu về những bệnh nhân nhập viện trong mấy ngày gần đây, xem dấu hiệu ban đầu khi họ mắc bệnh là gì.

Ban đầu là nổi mụn đỏ trên cơ thể.

Sau đó là mụn đỏ phủ kín toàn thân, trừ mặt và tay chân, còn đâu cơ bản đều sẽ nổi mẩn đỏ.

Tiếp theo là người không có sức sống, mặt mày tái nhợt, chỉ nằm trên giường, không nói chuyện cũng không giao tiếp.

Cuối cùng là mặt bắt đầu sưng phù, những chỗ nổi mụn đỏ trên cơ thể bắt đầu xuất hiện hiện tượng lở loét, nhưng đồng thời cả người cũng sẽ dần dần hồi phục lại tinh thần.

Giống như hồi quang phản chiếu.

Bệnh nhân đối với sự thay đổi trên cơ thể mình đều hoảng sợ không chấp nhận được, như thể khoảng thời gian trước đó, bọn họ hoàn toàn không biết mình bị mắc bệnh vậy.

Điều này thật sự rất kỳ lạ.

Cũng là điều khiến tất cả bác sĩ đau đầu, chưa bao giờ có người mắc bệnh rồi lại bị mất trí nhớ gián tiếp như vậy.

Hơn nữa những bệnh nhân bị nặng kia, toàn thân lở loét trông thật ghê tởm, nhưng vẫn phải chăm sóc điều trị cho bọn họ.

Tô Bạch Cẩn nghĩ rằng mình đã mắc bệnh này, chắc là sẽ không bị giữ lại đâu nhỉ?

Mặc dù cô rất muốn rời đi ngay, dù sao đây cũng chỉ là một thế giới trò chơi, nhưng nghĩ đến việc còn ba ngày nữa mới đến ngày nhận lương, nên đành phải thành thật xin nghỉ.

Y tá trưởng lại hỏi Tô Bạch Cẩn, khi phát hiện mụn đỏ có phản ứng gì khác không?

Tô Bạch Cẩn dựa theo phản ứng của bệnh nhân, thành thật trả lời một lượt, cuối cùng y tá trưởng cũng đành phải phê duyệt cho cô xin nghỉ.

Dù sao cũng mắc phải bệnh kỳ lạ này, dù là ai cũng chẳng có tâm trạng làm việc.

Sau khi xin nghỉ ốm thành công.

Tô Bạch Cẩn cuối cùng cũng có thể rời khỏi bệnh viện.

Chỉ là trước khi đi, Tô Bạch Cẩn lại hỏi một lần nữa, có thể ứng trước lương không?

Cô không có nhiều tiền, mà đồ muốn mua lại không ít, nhân lúc nguy hiểm còn chưa trở nên nghiêm trọng, cô rất muốn tích trữ thêm một ít đồ, để trong không gian phòng ngừa bất trắc.

May mắn lần này y tá trưởng không từ chối, nghĩ rằng dù sao cũng chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày nhận lương, mà Tô Bạch Cẩn lại cần tiền gấp, nên đã đồng ý đi xin thử.

Tô Bạch Cẩn cảm ơn xong, liền thu dọn đồ đạc rời khỏi bệnh viện, chuẩn bị về nhà.

Ngoài bệnh viện, lại xếp hàng dài.

Âm thanh phàn nàn ồn ào không ngừng vang lên.

Ra khỏi bệnh viện, Tô Bạch Cẩn đeo khẩu trang, đứng xa đám đông, cố gắng tránh xa nếu có thể.

Cô phát hiện trong đám người đang xếp hàng, có vài người bệnh, tình trạng có vẻ khá nghiêm trọng, đã xuất hiện mụn đỏ toàn thân.

Nhưng có thể do mùa hè, những bệnh nhân này đều cho là mình chỉ bị dị ứng bình thường, hoặc đơn thuần là nổi mụn thôi, nên vẫn chưa để tâm nhiều.

Có thể kéo dài đến bây giờ mới đến bệnh viện, cũng có thể nói là rất to gan.

Tô Bạch Cẩn vòng một vòng lớn mới rời khỏi bệnh viện, trên đường vẫn đeo khẩu trang, chuẩn bị đi tàu điện ngầm về nhà.

Trên đường về khu chung cư.

Cô còn vào một siêu thị nhỏ, mua mì và bánh quy, mì giá rẻ, mười mấy đồng một túi lớn, ít nhất có thể ăn được năm sáu bữa, còn bánh quy thì định đổi khẩu vị, cũng khá tương đối để ăn.

Khi rời đi, cô dứt khoát tiêu tốn hơn hai mươi đồng, mua một thùng nước khoáng mang về.

Thức ăn và nước.

Ở thành phố, là những thứ rất cần thiết, cũng là thứ dễ thiếu nhất.

Mua xong những thứ này, Tô Bạch Cẩn lại mua cho mình một cái bánh bao, sau đó mới về nhà.

Lẽ ra cô còn muốn mua thêm nhiều thứ khác nữa, nhưng trong túi chỉ còn hai mươi mấy đồng, thực sự không đủ tiền mua thêm thứ gì khác.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)