Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 47: Chương 47: Bệnh biến (9)

Chương Trước Chương Tiếp

Trở về chỗ ở.

Tô Bạch Cẩn mua một ít bánh bao và đậu nành, ăn xong thì rửa mặt eoodi lên giường ngủ.

Mãi cho đến buổi chiều phải đi làm, khi trở lại bệnh viện, suýt nữa thì cô tưởng mình đi nhầm chỗ.

Chỉ thấy trước cửa bệnh viện, người người chen chúc từ trong ra ngoài, vây chặn kín cổng bệnh viện.

Giữa đám đông còn có người không ngừng la hét.

“Ý bệnh viện các người là gì!? Chúng tôi phải xếp hàng cả ngày mới đến được cửa sổ đăng ký, giờ các người lại nói bệnh viện đã đầy, không nhận thêm bệnh nhân nữa?”

“Đúng vậy! Không nhận bệnh nhân thì sao không nói sớm! Đúng là lãng phí thời gian của chúng tôi! Hơn nữa, nhỡ chậm trễ việc khám bệnh rồi có vấn đề gì thì sao, các người có bồi thường không!”

“Đúng đúng đúng! Mệt cho các người còn là bệnh viện, thật sự là bệnh viện vô lương tâm! Quá đáng!”

Đám đông tụ tập ở cửa, liên tục la hét, muốn làm lớn chuyện để mọi người đánh giá phân xử.

Họ đã xếp hàng cả ngày, kết quả bệnh viện chỉ nói một câu không còn chỗ, đã bảo họ đổi bệnh viện khác, thế này thì bảo bọn họ dễ chịu sao cho được?

Dù sao họ cũng cứ có lý, chẳng sợ làm lớn chuyện.

Người phụ trách bệnh viện cũng đau đầu, anh ta cũng chỉ đến để thông báo bệnh viện đã không còn chỗ cho bệnh nhân, tốt nhất là để mọi người đổi bệnh viện khác, giờ ở đây ầm ĩ cũng chỉ lãng phí thời gian.

“Mọi người bình tĩnh một chút, bệnh viện chúng tôi không phải không nhận bệnh nhân, mà thực sự đã không còn giường bệnh trống cho bệnh nhân nằm nữa rồi, nếu mọi người vẫn muốn chữa bệnh ở đây, thì chỉ có thể để bệnh nhân nằm ở hành lang.”

Người phụ trách bệnh viện lớn tiếng khuyên, “Nhưng như vậy, môi trường điều trị sẽ rất kém, chúng tôi cũng không thể giúp được, vì vậy mới đề nghị mọi người đổi bệnh viện khác bệnh.”

Nhưng trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy không thoải mái, mặc dù hiểu điều đối phương nói cũng đúng, nhưng bọn họ vẫn không muốn đổi bệnh viện.

Dù sao thì đây là bệnh viện tốt nhất ở thành phố, nếu đổi sang bệnh viện khác, tiền chi ra cũng nhiều mà hiệu quả điều trị cũng không tốt, tới lúc đó bọn họ phải đi tìm ai phân xử?

Nói xong, họ lại bắt đầu la hét.

Không muốn đổi chỗ, cũng không muốn ngủ ở hành lang, chỉ có thể gây rối cho đến khi người của bệnh viện ra mặt, tìm cách giải quyết vấn đề này.



Tô Bạch Cẩn nhìn đám đông vẫn muốn gây rối, chỉ có thể vào bệnh viện từ cánh cửa nhỏ ở bên kia, sau đó đến nơi làm việc của mình, chuẩn bị thay đồng phục.

Hôm nay cô đến khá sớm, nhưng trong phòng trực chỉ có một mình cô.

Các y tá khác vẫn đang bận rộn, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa có thể tối nay còn phải tăng ca.

Tô Bạch Cẩn vừa thay xong quần áo đã bị người khác gọi đi bắt đầu bận rộn.

Hiện tại bệnh viện gần như chật cứng người, sảnh, phòng khám, hành lang, phòng kiểm tra, nơi nào cũng đầy ắp người.

Bệnh nhân nhiều, người nhà đi cùng cũng không ít.

Tô Bạch Cẩn đeo khẩu trang và găng tay, cố gắng tránh xa đám đông, nhưng bệnh viện quá đông người, thật sự không phải cô muốn tránh là có thể tránh được.

Ngày thứ ba trong trò chơi, cô cảm thấy nguy hiểm đã bắt đầu từ từ đến gần.

Cô không phải là người thích mạo hiểm, chỉ cần phát hiện ra một chút gì đó không đúng, cô sẽ lập tức chọn cách tránh xa.

Đã đến lúc rời đi.

Tô Bạch Cẩn lại bận rộn suốt cả một đêm, còn mệt mỏi hơn cả hai ngày trước, nhưng điều quan trọng nhất với cô là rời khỏi đây, cô còn phải tìm lý do.

Sáng sớm bảy giờ, còn một tiếng nữa mới tan ca.

Tô Bạch Cẩn tìm đến y tá trưởng, chỉ là đối phương trông có vẻ không có tinh thần mấy, chắc là hai ngày qua cũng đã rất mệt mỏi.

“Y tá trưởng, tôi... có thể xin nghỉ ốm không?” Tô Bạch Cẩn chậm chạp nói.

Y tá trưởng xoa xoa đầu, nhìn Tô Bạch Cẩn với vẻ không kiên nhẫn, “Xin nghỉ ốm? Cô nghĩ trong tình huống này, còn có thể xin nghỉ được à? Tôi cũng suýt ốm rồi đây, mà còn không dám nói xin nghỉ, cô nghĩ cô có thể xin nghỉ à?”

Tô Bạch Cẩn đã đoán được trước, liền giơ tay lên, lộ ra một điểm đỏ nhỏ, “Tôi cũng không muốn... chỉ là hình như tôi cũng bị bệnh kỳ lạ...”

“Cái gì!?” Y tá trưởng kinh ngạc nhìn cánh tay Tô Bạch Cẩn, thấy trên cánh tay trắng trẻo có một điểm đỏ nhỏ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

“Cô... cô đứng xa tôi một chút.” Y tá trưởng lùi lại, vội đeo khẩu trang, rồi hỏi, “Tình trạng này của cô xuất hiện từ khi nào?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)