Trước khi rời khỏi bệnh viện, Tô Bạch Cẩn đã đi tìm y tá trưởng.
Cô chỉ muốn xin ứng trước vài ngày lương của tháng vừa rồi, nhưng không ngoài dự đoán, cô đã bị từ chối.
Vì chuyện này, Tô Bạch Cẩn còn bị dạy dỗ tận nửa tiếng, sau đó mới được cho về.
Trước cổng bệnh viện.
Tô Bạch Cẩn thở dài bất lực, trong túi không đến một trăm tệ, trừ chi phí đi tàu điện ngầm hàng ngày, bây giờ cô nghèo đến mức không đủ tiền để mua mì ăn liền.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên Tô Bạch Cẩn bị người khác va phải, sau đó có vài người đi qua bên cạnh cô, cô nhìn về phía những người đó chạy qua, có lẽ đều là những người đang vội đi xếp hàng.
Hôm nay số người xếp hàng ở bệnh viện nhiều gấp đôi so với hôm qua, đã vậy người đến bệnh viện còn liên tục không ngớt.
Cửa bệnh viện chật kín người, ngay cả đường bên ngoài cũng bắt đầu kẹt xe.
Sáng sớm.
Những người có tâm trạng không tốt bắt đầu ồn ào phàn nàn, tiếng còi xe kêu không ngừng, cổng bệnh viện còn ồn ào hơn cả cái chợ.
Tô Bạch Cẩn nhíu mày, lấy khẩu trang từ trong túi ra đeo vào, cố gắng tránh xa đám đông rời đi.
…
Trong phòng họp bệnh viện.
Hơn mười bác sĩ mặc áo blouse trắng, ai cũng nghiêm túc nhìn vào tài liệu trong tay.
Đây là báo cáo kiểm tra của một số bệnh nhân nặng trong vài ngày qua tại bệnh viện, cùng với một số báo cáo quan sát của bệnh nhân sau khi phẫu thuật.
Theo tài liệu, tình trạng của những bệnh nhân này vẫn đang chuyển biến xấu đi, phản ứng của họ còn có chút kỳ lạ.
“Tôi đề nghị, mấy ngày tới bệnh viện không nên tiếp nhận những bệnh nhân này nữa, hiện tại bệnh viện chúng ta quá đông bệnh nhân, bọn họ đến bệnh viện không chỉ không được điều trị mà còn không có môi trường điều trị tốt.” Một bác sĩ đề xuất.
Anh ta nói không sai, hiện tại khu nội trú của bệnh viện họ bao gồm cả khu nội trú tạm thời đều đã đầy bệnh nhân, bệnh viện không thể tiếp nhận thêm bệnh nhân nữa.
“Không thể được! Bệnh viện chúng ta là bệnh viện nhân dân số một của thành phố! Sao có thể đuổi bệnh nhân đi được?” Một bác sĩ khác phản đối.
“Vậy anh tính thế nào? Khu nội trú của bệnh viện đã đầy rồi! Anh muốn những bệnh nhân mới đến ở đâu?”
“Nhưng... cũng đâu thể đuổi bệnh nhân đi được?” Một người khác lại hỏi.
“Vậy thì để bệnh nhân tự chọn, dù sao bệnh viện chúng ta cũng không còn chỗ, nếu họ vẫn muốn đến đây thì cứ để họ...” Một người khác lại đề xuất.
Đề xuất này được phần lớn các bác sĩ chấp nhận, dù sao họ là bác sĩ cũng không tiện đuổi người, nhưng số bệnh nhân mà bệnh viện tiếp nhận thực sự đã vượt mức quá nhiều.
“Vậy thì quyết định như vậy, đến lúc đó sẽ nói chuyện với viện trưởng.”
Nói xong vấn đề chỗ ở của bệnh nhân, vài bác sĩ lại bắt đầu bàn về tình trạng của những bệnh nhân này, thuốc có thể sử dụng đều đã thử qua, nhưng không có chút hiệu quả nào.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sớm muộn gì cũng sẽ có vấn đề.
Lâm Vũ ngồi trong góc phòng họp, lặng lẽ nhìn nhóm bác sĩ NPC này thảo luận về vấn đề dùng thuốc.
Đây không phải lần đầu tiên anh ta vào trò chơi, cũng biết chắc chắn sau này sẽ có vấn đề xảy ra, cho dù mười mấy bác sĩ này có cố gắng nghiên cứu đến đâu thì cũng vô ích.
Ngón tay thon dài của Lâm Vũ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, anh ta vừa vào trò chơi đã mang danh bác sĩ, mặc dù không hiểu y thuật nhưng cũng có thể giả vờ một chút.
Trong đầu nhớ lại tối qua, anh ta gặp một y tá trông rất quen mặt ở cửa phòng bệnh, dáng vẻ của cô gái đó.
Cô rất giống với một người mà anh ta từng gặp trong hiện thực, chính là cô gái bị tai nạn xe.
Chỉ là so với người nằm trên giường bệnh, sắc mặt cô đã tốt hơn nhiều, cũng không còn gầy đến mức quá đáng, thậm chí ngoại hình cũng trở nên bắt mắt, xinh đẹp.
Lâm Vũ không loại trừ khả năng cô gái đó chính là người chơi.
Nhưng có thể gặp được người trong hiện thực trong trò chơi, quả thật là hiếm có, dù sao đây cũng là vấn đề xác suất.
Lâm Vũ đang suy nghĩ, lúc này có một bác sĩ muốn hỏi ý kiến của anh ta.
Lâm Vũ bình tĩnh nói: “Theo ý mọi người là được.”
Vô cùng qua loa.