Thế nhưng bệnh nhân không nói gì.
Chỉ nhìn chằm chằm Tô Bạch Cẩn, cái dáng vẻ kia trông có chút đáng sợ.
Người nhà bệnh nhân có chút nghi hoặc hỏi: “A Dũng, con sao vậy? Giữa đêm tỉnh dậy mà không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào người khác làm gì?”
Bệnh nhân tên A Dũng kia vẫn không nói một lời nào, sau đó nhắm mắt lại như thể đã ngủ.
Người nhà bệnh nhân áy náy nhìn Tô Bạch Cẩn: “Xin lỗi y tá, tôi cũng không biết nó bị làm sao.”
“Không sao, nếu có vấn đề thì bấm nút gọi là được.” Tô Bạch Cẩn nói xong thì rời khỏi phòng bệnh.
Tình hình của những bệnh nhân này, trông người nào cũng vô cùng kỳ lạ, nếu cô đoán không sai, những người này chắc chắn sẽ gặp vấn đề.
Tô Bạch Cẩn vừa suy nghĩ vừa mở cửa phòng bệnh 508.
Bệnh nhân trong phòng này có chút khác biệt, hơn nửa đêm rồi mà vẫn không nghỉ ngơi, trạng thái tinh thần rất tốt.
“Y tá, chào chị…” Lục Kiệt thấy cửa phòng bệnh mở ra, có chút ngại ngùng chào hỏi.
Tô Bạch Cẩn gật đầu, nhanh chóng nói: “Đo thân nhiệt.”
“Ồ, được, được, được.” Lục Kiệt vội vàng phối hợp trả lời.
Tô Bạch Cẩn trực tiếp đo nhiệt độ trên trán và mu bàn tay của đối phương, thấy nhiệt độ hiển thị bình thường liền nói: “Xong rồi, được rồi.”
“Chỉ vậy thôi à?”
Lục Kiệt có chút buồn bực, thời gian ngắn như vậy, làm sao cậu ta có thể nói chuyện thêm với cô y tá trước mặt được?
Thực ra cậu ta khá thích cô.
Nhưng cô y tá này lại khá lạnh nhạt với cậu ta.
Lục Kiệt càng nghĩ càng buồn bực, ánh mắt nhìn Tô Bạch Cẩn có chút ấm ức và bất lực.
Tô Bạch Cẩn liếc nhìn Lục Kiệt, lạnh nhạt đáp một tiếng “Ừ”.
Sau đó cô quay người rời đi, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội tiếp tục trò chuyện.
Vừa rồi, khi cô đo nhiệt độ cho đối phương, cô phát hiện trên cổ tay cậu ta có những đường nét màu tím nhạt, không cần đoán cũng biết đó là dấu hiệu của người chơi.
Nhưng nhìn dáng vẻ của đối phương, có vẻ hơi ngốc nghếch, không giống người chơi lâu năm chút nào.
Vì vậy, cô đoán đối phương rất có thể là người chơi mới.
Tô Bạch Cẩn lại nhớ đến một bài viết cô đã đọc trên diễn đàn đen: “Nếu muốn biết cách hoàn thành nhiệm vụ, hỏi người chơi mới trong không gian lưu trữ của họ có gì là được.”
Mặc dù đây thực sự là một cách hay, nhưng người chơi mới cũng rất dễ thu hút sự chú ý của những người chơi cũ khác, dù sao đây cũng là con đường tắt quá rõ ràng!
Hơn nữa, những thứ trong không gian lưu trữ của người chơi mới cũng rất hấp dẫn, chỉ cần nhìn đồ trong cửa hàng tốn bao nhiêu điểm tích lũy là sẽ biết.
Cái nào cái nấy đều bán với giá cao ngất ngưởng!
Chẳng thà trực tiếp ra tay với người chơi mới, không cần tốn điểm tích lũy lại còn có thể nhận được nhiều đồ tốt.
Hiện tại trong không gian lưu trữ của Tô Bạch Cẩn vẫn có đồ tốt, so với đồ của người chơi mới, cô lo lắng mình sẽ thu hút sự chú ý của người khác hơn.
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Đến sáng hôm sau, khi tan ca, nhiều y tá trực đêm đều cảm thấy khối lượng công việc quá lớn, ai nấy khi thay đồ ra về đều không nhịn được mà bắt đầu phàn nàn.
“Haiz, chuyện gì thế này? Gần đây bệnh nhân đến bệnh viện ngày càng nhiều!”
“Đúng vậy, nhưng may mà chúng ta làm ca đêm, cậu không biết đâu, ca ngày còn khổ hơn, bận rộn gần như không có thời gian nghỉ ngơi luôn ấy!”
“Thật sao? Sao lại bận rộn như vậy?”
“Ai biết, nghe nói có một căn bệnh kỳ lạ, nhẹ thì lấy chút thuốc rồi về, nặng thì phải ở lại bệnh viện.”
“Haiz, thật phiền phức, nếu cứ thế này, kỳ nghỉ của tháng này chắc sẽ phải dẹp bỏ mất thôi.”
“Thôi, về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, vừa rồi tớ đi qua đại sảnh thấy trước cửa bệnh viện lại xếp hàng dài, chắc tối nay còn mệt hơn.”
…
Tô Bạch Cẩn vừa thay đồ vừa lặng lẽ lắng nghe, nghĩ nếu sau này có chuyện xảy ra, bệnh viện chắc chắn sẽ là nơi đầu tiên xảy ra vấn đề.
Có vẻ như cô cần phải cân nhắc việc làm sao để rời đi.