Mụn?
Tô Bạch Cẩn nghe cuộc trò chuyện của họ, cũng bắt đầu nghiêm túc một chút.
Chưa nói đến việc có thật sự bị mụn hay không, nhưng nếu đã là bệnh, vậy lỡ như lây lan cho người khác thì sao?
Nghĩ vậy, Tô Bạch Cẩn lại lùi về sau vài bước, mặc dù cô tò mò về tình hình bên trong nhưng cũng không có ý định vào xem.
Lúc này, có một y tá đi ra, trông có vẻ khá nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào Tô Bạch Cẩn và Trương Mạnh rồi nói:
“Hai người đi theo tôi.”
“Được.”
“Dạ.”
Hai người vội vàng theo sau y tá, còn việc đi làm gì thì cô cũng không rõ lắm.
Dù sao cả một buổi tối, Tô Bạch Cẩn bị gọi qua gọi lại, không phải đưa thuốc lấy đồ thì cũng là kiểm tra điền thông tin, gần như không phải tiếp xúc với bệnh nhân.
Trong số những bệnh nhân nhập viện chiều nay, có bốn người đã phải làm phẫu thuật, những người còn lại chủ yếu là uống thuốc theo dõi, buổi tối còn phải mỗi tiếng kiểm tra một lần.
Bận rộn đến khoảng một giờ sáng, Tô Bạch Cẩn mới có thể dừng lại.
Cùng với cô, Trương Mạnh cũng mệt mỏi không kém: “Ôi, sau này không bao giờ đến sớm nữa! Trực ca đêm đã mệt lắm rồi, buổi tối còn giày vò người ta như vậy, thật không chịu nổi.”
Tô Bạch Cẩn cũng thấy mệt, nếu là tình trạng cơ thể trước đây của cô thì chắc đã mệt đến không cử động nổi rồi, nhưng cô lại cảm thấy hình như cũng không tệ lắm.
Chẳng lẽ là nhờ sức lực +30?
Có phải là nâng cấp thể chất không?
“Ê, Bạch Cẩn, tối đi kiểm tra cậu nhớ phải dùng đồ bảo hộ đấy nhé.” Trương Mạnh mệt mỏi nằm sấp trên bàn, nói bằng giọng yếu ớt.
Tô Bạch Cẩn gật đầu: “Đến lúc đó tớ sẽ đeo khẩu trang.”
“Ừ, cả găng tay nữa! Cậu mới đến đây làm không lâu, có lẽ không biết thứ đáng sợ nhất ở bệnh viện chính là những căn bệnh không tìm ra được nguyên nhân.” Trương Mạnh nhìn ra ngoài phòng trực, xác nhận không có ai rồi nói tiếp: “Tớ nói cho cậu biết, tối nay tớ đi xem mấy bệnh nhân tình trạng nghiêm trọng kia, nhìn tình hình, có lẽ không qua được đêm nay đâu!”
Tô Bạch Cẩn hơi ngạc nhiên: “Không qua được? Cậu nói…?”
Trương Mạnh vội làm động tác im lặng: “Suỵt, nhỏ giọng thôi, chuyện này không thể nói thẳng, dù sao cũng là chuyện một hai ngày thôi.”
Tô Bạch Cẩn gật đầu, có chút suy tư nhưng cũng không nói gì thêm.
Hai người tranh thủ lúc này không bận, yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc, một tiếng sau lại phải kiểm tra cho bệnh nhân.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Một tiếng sau.
Trương Mạnh đứng dậy chuẩn bị đi kiểm tra cho bệnh nhân, khi rời khỏi phòng trực, vẫn không quên nhắc Tô Bạch Cẩn nhớ đeo khẩu trang và găng tay.
Tô Bạch Cẩn tất nhiên sẽ không quên.
Sau khi chuẩn bị xong, cô cũng ra khỏi phòng trực, định đi kiểm tra cho bệnh nhân nhập viện vào buổi chiều.
Ngoài những bệnh nhân mới nhập viện hôm nay, còn có những bệnh nhân trước đó cũng cần theo dõi chăm sóc, nói chung là công việc cũng khá nhiều.
Phòng bệnh 504.
Chính là phòng bệnh mà Tô Bạch Cẩn cần kiểm tra, còn phòng 503 bên cạnh là phòng của bệnh nhân bị nặng, vì tình trạng khá nghiêm trọng, bệnh viện đã sắp xếp y tá có chuyên môn cao hơn chăm sóc.
Khi Tô Bạch Cẩn đi qua cửa phòng 503, cô liếc nhìn vào bên trong.
Chỉ liếc một cái, lập tức nổi da gà!
Trong phòng bệnh.
Ba bệnh nhân trên giường bệnh, mặt ai cũng sưng phù lên, cánh tay lộ ra chi chít mụn mủ, thậm chí còn có hiện tượng hoại tử.
Nhưng tinh thần họ đều rất tốt, chỉ là hai tay liên tục gãi ngứa, dường như muốn gãi vỡ hết mụn mủ.
May mà có người nhà bệnh nhân ngăn cản, không thì không biết sẽ ra sao nữa.
Tỉnh táo lại.
Tô Bạch Cẩn thu lại suy nghĩ, định làm tốt công việc của mình trước rồi mới tính đến chuyện khác.
Công việc kiểm tra rất đơn giản.
Cơ bản cũng không có gì ngoài ý muốn, chỉ là những bệnh nhân đó đều chỉ nằm yên trên giường, không nhúc nhích, thật sự rất kỳ quái.
Dù có bệnh nhân tỉnh lại thì họ cũng chỉ mở mắt, nhìn chằm chằm vào Tô Bạch Cẩn, không nói một lời.
Bệnh nhân duy nhất có phản ứng bất ngờ, trên mặt cũng đã bắt đầu sưng phù, mở mắt há miệng, dường như muốn nói điều gì đó.
Nhưng không thể nói ra được, lo lắng muốn nắm lấy cánh tay của Tô Bạch Cẩn.
Tô Bạch Cẩn tất nhiên không thể để người ta nắm được, cô lùi lại một bước, đề phòng hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”