Ăn xong bữa tối.
Tô Bạch Cẩn lại nghỉ ngơi trong nhà một giờ, sau đó ra ngoài đi tàu điện ngầm đến bệnh viện.
Bảy giờ mới đến bệnh viện, cô lập tức bị người gọi lại.
“Bạch Cẩn, nhanh thay quần áo đi, chiều nay lại có mười mấy bệnh nhân đến, bọn tôi sắp không xoay sở được nữa rồi!” Một y tá vội vàng gọi.
“Vâng, được.” Tô Bạch Cẩn vội vàng đáp.
Sau đó cô bận rộn đi thay quần áo, kết quả lại gặp phải người cùng trực đêm là Trương Mạnh.
“Ê, Bạch Cẩn, cậu cũng bị gọi đến giúp à?” Trương Mạnh vừa thay quần áo vừa thì thầm nói.
Tô Bạch Cẩn: “Sao vậy, có vấn đề gì à?”
“Không có vấn đề gì, chỉ là tớ đến sớm hơn cậu, vừa rồi vô tình trông thấy tình trạng của những bệnh nhân đó, ôi, thật sự rất kinh tởm... Tớ khuyên cậu, lát nữa vẫn nên đứng xa một chút, đừng lại gần quá!” Trương Mạnh sờ sờ cánh tay nổi da gà, có vẻ rất ghê rợn.
“Được, cảm ơn.” Tô Bạch Cẩn cảm thấy thực sự nên đề phòng một chút, mặc dù là y tá nhưng cô cũng không phải là y tá thực sự.
Hai người thay quần áo xong, cùng nhau đi ra ngoài.
Tầng năm của bệnh viện đông đúc toàn người là người, có bệnh nhân được đưa vào, còn có người thân bệnh nhân đi theo, cùng với các bác sĩ đang kiểm tra và những y tá không ngừng bận rộn.
Trước cửa phòng bệnh 507.
Có vài người đang đứng.
Một phụ nữ trung niên chặn một bác sĩ lại, lo lắng hỏi: “Bác sĩ Lâm! Bác sĩ nói xem chồng tôi rốt cuộc là làm sao vậy! Ôi, hôm nay tự dưng lại như thế, cũng không nói chuyện với tôi, chỉ mở mắt nhìn một chút.”
“Cô đừng lo, tình trạng của bệnh nhân, chúng tôi đã biết, chờ có kết quả kiểm tra là sẽ biết rốt cuộc anh nhà bị làm sao.” Người được gọi là bác sĩ Lâm, giọng điệu dịu dàng bình tĩnh nói, cả người anh ta thoạt trông có vẻ rất lịch sự nho nhã, khiến người khác cảm thấy tin tưởng.
“Vâng, vâng, vậy phiền bác sĩ Lâm rồi!” Người phụ nữ trung niên vội vàng nói.
Đang đi về phía phòng bệnh khác, Tô Bạch Cẩn bỗng cảm thấy người này có chút quen thuộc, khi đi qua cửa phòng bệnh, cô tò mò quay đầu nhìn một cái.
Mà đối phương cũng đúng lúc quay đầu chuẩn bị rời đi.
Hai người vô tình nhìn nhau vài giây.
Tô Bạch Cẩn ngẩn người, bác sĩ trước mặt này... Không phải cái người trong hiện thực, được gọi là người đứng thứ hai trong công ty, tên là Lâm Vũ kia hay sao?
Sao người này cũng vào trò chơi rồi?
Đối phương rõ ràng cũng ngẩn ra, lịch sự gật đầu rồi quay người rời đi.
Phản ứng này.
Tô Bạch Cẩn có chút không chắc chắn, không biết mình có nhận nhầm người không.
“Bạch Cẩn, cậu nhìn gì vậy? Còn không mau đi!” Trương Mạnh bên cạnh thúc giục.
Tô Bạch Cẩn vội vàng hồi thần: “Ừ, được.”
Hai người lại vội vàng đi về phòng bệnh 503, vài bệnh nhân tình trạng khá nghiêm trọng được đưa đến chiều nay đều nằm trong đó.
Khi Tô Bạch Cẩn và Trương Mạnh đến, bên trong đã có vài bác sĩ cùng y tá đang bận rộn không ngừng.
Người thân bệnh nhân đều bị chen ra ngoài phòng bệnh, liên tục khóc lóc không ngừng, thỉnh thoảng lại lo lắng nhìn vào trong.
Tô Bạch Cẩn nhìn qua cửa, người bên trong quá đông khiến cô không thể nhìn rõ tình hình.
Chỉ nghe thấy bác sĩ nói, phải đi làm kiểm tra gì đó, còn phải sắp xếp phẫu thuật ngay lập tức.
Hình như là khá nghiêm trọng.
“... Sao lại như vậy! Tôi đã nói là đến khám sớm một chút, các người cứ không nghe lời tôi!” Một ông lão bực bội nói.
Bà lão bên cạnh: “Cái này cũng đâu thể trách tôi! Tôi cũng không biết tình trạng như này... Ôi, đúng là chịu tội...”
Người đàn ông ngồi trên ghế, ôm đầu khóc một hồi, ngẩng đầu tức giận nói: “Các người bớt nói đi! A Lệ giờ đã như vậy rồi, còn trách móc nhau để làm gì!”
Bà lão có vẻ lúng túng: “Ôi, con trai, con cũng đừng lo, A Lệ có lẽ chỉ bị mụn nặng một chút thôi, không nghiêm trọng như các con nghĩ đâu...”
“Mẹ... A Lệ không phải bị mụn... Cô ấy đã như vậy, làm sao có thể... là bị mụn...” Người đàn ông lại ôm đầu khóc tiếp.
Bà lão trong lòng cũng lo lắng, nhưng lại cảm thấy thế hệ trẻ bây giờ thực sự quá yếu đuối, rõ ràng chỉ là mụn thôi, sao lại có thể trở nên nghiêm trọng như vậy?
Ông lão cảm thấy khó chịu, lại không nhịn được mà phàn nàn: “Bà chỉ biết tiết kiệm vài đồng bạc! Bây giờ con dâu rõ ràng là bị bệnh lạ gì đó, không biết có chữa được không! Bà còn nghĩ là không nghiêm trọng à?”
Bà lão bĩu môi, cũng tỏ ra tủi thân: “Ai nói tôi chỉ biết tiết kiệm tiền? Không phải lúc trước đã mua thuốc rồi sao, mà nói thật, đến bệnh viện đông người lại đắt đỏ, tôi cũng thấy phiền phức mà!”
“Bà…! Bà đấy, không biết nói gì với bà nữa!” Ông lão tức giận không nhẹ.