Phòng bệnh 508.
Một cậu trai có ngoại hình thanh tú đang ngồi trên giường bệnh ngẩn người. Cậu ta nhìn xung quanh, cảm thấy không thể tin nổi, đưa tay véo đùi mình một cái, đau đến mức khiến cậu ta nghiến răng không ngừng.
Shh, không phải là mơ à…
Cậu ta đang êm đẹp ở nhà ăn đồ ăn mua ngoài, sao tự nhiên lại ở bệnh viện thế này?
Lục Kiệt mặt mũi mếu máo, tự hỏi chẳng lẽ là mình gặp ma? Hay gặp phải chuyện gì kỳ bí rồi chăng?
Sau đó trong đầu cậu ta vang lên âm thanh hệ thống máy móc.
【Chào mừng bạn đến với thế giới trò chơi, chúc mừng bạn đã được chọn làm người chơi số 780231!
…】
Cái gì vậy!?
Trò chơi, còn có nhiệm vụ trò chơi?
“Vậy có nghĩa là tôi đã xuyên vào thế giới khác?” Lục Kiệt có chút bất ngờ, sau đó lại kinh ngạc nói: “Vậy chẳng phải tôi là nam chính có thể mở hậu cung, có bàn tay vàng rồi sao!?”
Lục Kiệt từ vẻ mặt ngơ ngác biến thành hoảng sợ, rồi lại trở nên phấn khích, tâm trạng lúc thì kinh ngạc, lúc thì vui mừng.
Không ngờ cậu ta có thể bắt gặp cơ hội tốt như vậy, quả nhiên những gì trong tiểu thuyết viết đều là có thật!
Cậu ta đã trở thành nam chính!
Lục Kiệt vui mừng đứng lên giường bệnh, trong lòng nghĩ đến một đống cốt truyện tiểu thuyết, nếu đã được chọn làm nam chính thì theo cốt truyện bình thường, tiếp theo sẽ…
Ngay lúc này, bên ngoài cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Lục Kiệt vội vàng nằm xuống giường bệnh, sau đó thấy cửa phòng mở ra, một cô gái mặc đồng phục y tá bước vào.
Shh!
Lục Kiệt ngẩn người.
Cô gái bước vào có làn da trắng trẻo, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt trong veo linh hoạt, mái tóc đen được chải gọn gàng, cô mặc bộ đồng phục y tá, quả là vừa dễ thương vừa trong sáng!
Cái này…
Lục Kiệt hơi đỏ mặt, cảm thấy có chút ngượng ngùng không tự nhiên, cậu ta có tâm tư nhưng lại không đủ can đảm.
“Xin chào, để tôi đo nhiệt độ cho cậu.” Cô gái lễ phép chào hỏi một tiếng rồi cầm máy đo nhiệt độ cho đối phương.
Lục Kiệt có chút căng thẳng, đang định nói gì đó thì thấy đối phương bình thản rời đi.
Cửa phòng bệnh lập tức đóng lại.
Thôi được rồi, con đường nam chính của cậu ta mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Lục Kiệt lạc quan nghĩ.
Bên ngoài phòng bệnh.
Tô Bạch Cẩn có chút ngạc nhiên, nửa đêm lại có bệnh nhân đang tỉnh, mà người đó trông có vẻ kỳ lạ kiểu gì ấy?
Tốt nhất là nên cảnh giác một chút.
Nghĩ xong, Tô Bạch Cẩn lại đi qua mấy phòng bệnh khác, đo nhiệt độ cho một số bệnh nhân được chỉ định, có điều tinh thần của những bệnh nhân này không được tốt lắm.
Sắc mặt xám xịt khó coi, chỉ nằm im lặng ở đó, ngay cả khi Tô Bạch Cẩn nói chuyện với họ, họ cũng chỉ mở mắt nhìn một cái.
Hơn nữa tình trạng của mấy người họ đều giống hệt nhau.
Tô Bạch Cẩn có chút căng thẳng trong lòng, đồng thời cũng âm thầm quan sát tình trạng của những bệnh nhân này.
Tuy nhiên ngoài tinh thần không được tốt ra thì cô cũng không phát hiện điều gì khác.
Tô Bạch Cẩn không vội, dù sao thời gian ở trong trò chơi là mười lăm ngày, cô còn thời gian để từ từ điều tra.
Tám giờ sáng.
Tô Bạch Cẩn đã thức cả đêm, cuối cùng cũng được tan ca.
Nơi cô ở cách bệnh viện khá xa, phải đi tàu điện ngầm mới về nhà được.
Dù sao giá nhà gần bệnh viện rất đắt, cho dù thuê nhà, tiền thuê một tháng cũng không rẻ.
Ra khỏi cổng bệnh viện.
Tô Bạch Cẩn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời xám xịt khiến tâm trạng người ta cũng chán nản theo.
Mà ở cổng bệnh viện, những người đi qua đi lại đều lộ vẻ lo lắng, mặc dù bây giờ vẫn còn sớm nhưng mọi người đã xếp hàng dài trong đại sảnh bệnh viện.
Nếu họ đi chậm một chút thì không biết đến bao giờ mới có thể lấy số.
Tô Bạch Cẩn cảm thấy mình có chút không phân biệt được nơi này rốt cuộc là thế giới trò chơi hay là thế giới hiện thực.
Thế giới này quá chân thực rồi.