Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 38: Chương 38: Trở về hiện thực (7)

Chương Trước Chương Tiếp

Trong phòng bệnh, một đám người ồn ào náo nhiệt.

Tô Bạch Cẩn vẫn giữ im lặng, dường như tinh thần không tốt, cũng không muốn mở miệng nói chuyện.

Mãi đến buổi chiều, nhóm người thân mới lục tục rời đi, bao gồm cả mẹ cô – Tống Phi.

“Tiểu Cẩn, mẹ biết trong lòng con có oán hận, quả thật là mẹ không tốt, nhưng đó đều là chuyện bất đắc dĩ...” Tống Phi lau nước mắt ở khóe mắt: “Còn nữa, con đừng lo lắng, dù cơ thể con có vấn đề gì, mẹ cũng đã dành dụm được một khoản tiền, có thể nuôi con rồi, Tiểu Cẩn đừng sợ...”

Nói xong, Tống Phi lén lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ ngân hàng, lặng lẽ nhét vào dưới gối của Tô Bạch Cẩn: “Con nhớ cất kỹ, trong này có tiền, cứ tiêu xài thoải mái, không đủ thì nói với mẹ, ngoan nhé.”

Làm xong, Tống Phi lưu luyến không rời mà cùng nhóm người thân rời khỏi phòng bệnh.

Còn Tô Chấn vốn không thích ở lại bệnh viện, chỉ xuất hiện chớp nhoáng vào buổi trưa rồi chẳng biết đi đâu.

Cuối cùng, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tô Bạch Cẩn.

Một lúc lâu sau, một tiếng thở dài bất lực vang lên.

Tô Bạch Cẩn nhìn lên trần nhà, cảm thấy có chút đau đầu. Những người đến thăm cô, chẳng ai nhớ cô cũng là một bệnh nhân cần ăn uống...

Dù rằng một phần cũng là do cô giận dỗi, không muốn chủ động nói ra chuyện mình chưa ăn gì.

Không gian xung quanh dần trở nên yên tĩnh.

Cánh mũi Tô Bạch Cẩn cay cay, chỉ có thể nở một nụ cười tự giễu.

Dù những năm qua, cô đã sớm xem nhẹ hai chữ “ba mẹ”, nhưng không ngờ... bản thân vẫn còn để tâm.

Ổn định lại cảm xúc, cô không muốn nghĩ nhiều nữa.

Bụng đói cồn cào, cô với tay lấy chiếc điện thoại cũ dưới gối, định nhắn tin cho người bạn thân nhất – cũng là người bạn duy nhất của mình.

Tin nhắn phản hồi rất nhanh, chỉ đơn giản là một biểu tượng “OK“.

Một tiếng sau.

Trước cửa phòng bệnh xuất hiện một cô gái tràn đầy năng lượng.

“A! Tô Bạch Cẩn! Bảo bối của tớ! Cậu làm sao lại ra nông nỗi này hả?” Dư Thiến xách theo bao lớn bao nhỏ, đứng ở cửa phòng bệnh, không dám tin vào mắt mình.

Nhìn thấy người đến, cuối cùng Tô Bạch Cẩn cũng nở nụ cười nhẹ, cũng là nụ cười chân thành nhất của cô.

Dư Thiến có ngoại hình xinh xắn, dáng người cao ráo, điều kiện gia đình rất tốt, miễn cưỡng có thể xem là một “phú nhị đại“. So với hoàn cảnh của Tô Bạch Cẩn thì cả hai hoàn toàn đối lập.

Nhưng từ khi quen nhau ở cấp ba, họ đã trở thành bạn thân nhất.

Vì vậy, cả hai còn cùng thi vào một trường đại học, dù khác chuyên ngành, nhưng ít nhất vẫn chung một ngôi trường.

“Thiến Thiến, tớ đói rồi.” Giọng Tô Bạch Cẩn khàn khàn, yếu ớt.

Dư Thiến lập tức xách mấy túi đồ lớn đi tới: “Sao mà không đói cho được! Nhìn cậu kìa, sắp thành xác ướp luôn rồi!”

Tô Bạch Cẩn chỉ cười mà không nói, chờ đợi Dư Thiến cho cô ăn. Cô thực sự đói lắm rồi.

Dư Thiến mua rất nhiều thứ, nào là cơm hộp, bánh bao, bánh mì, sữa, còn có cả đủ loại đồ ăn vặt. Chỉ có điều, cô ấy hoàn toàn không có khái niệm về chế độ ăn uống của người bệnh.

Một nửa số đồ cô ấy mang đến đều là những thứ Tô Bạch Cẩn không thể ăn.

Nhưng, đó đều là chuyện nhỏ.

Tô Bạch Cẩn chậm rãi ăn bánh bao, uống sữa đã hơi nguội: “Thiến Thiến thật tốt.”

Dư Thiến liếc cô một cái, nhưng trong ánh mắt lại đầy xót xa: “Cậu nhập viện sao không nói sớm với tớ? Chẳng lẽ chỉ đến lúc đói cậu mới biết tìm tớ à? Mà nói chứ, ba cậu... Thôi bỏ đi, ông ta chắc cũng chẳng mang cơm cho cậu đâu.”

Tô Bạch Cẩn cười cười, tiếp tục ăn bánh bao.

Dư Thiến nhìn mà đau lòng, đưa tay ôm lấy Tô Bạch Cẩn, vỗ nhẹ lưng cô: “Không sao, cậu còn có tớ, cùng lắm thì tớ tìm người chăm sóc cậu.”

Lòng Tô Bạch Cẩn ấm áp, khóe mắt bất giác đỏ lên, cô cố gắng kiềm chế để nước mắt không rơi xuống, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng “Ừm“.

Dư Thiến buông tay, nhìn thấy vẻ mặt Tô Bạch Cẩn như muốn khóc lại cố nhịn, nếu không phải cô quá gầy thì chắc đã có cảm giác mỹ nhân rơi lệ.

“Được rồi, có cần khăn giấy không? Đừng để đến lúc nước mắt chưa chảy, nước mũi đã chảy ra trước đấy.” Dư Thiến phá hỏng bầu không khí cảm động.

Tô Bạch Cẩn không nhịn được bật cười, cảm xúc tiêu cực lập tức tiêu tan: “Được rồi, đưa tớ khăn giấy đi, tớ thủ sẵn.”

Hai người lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ.

Tô Bạch Cẩn rất biết ơn vì có Dư Thiến bên cạnh. Đây là một trong những sự ấm áp hiếm hoi trong cuộc sống của cô.

Ở lại một lúc, Tô Bạch Cẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã tối dần, liền đuổi người: “Được rồi, trời tối rồi, cậu mau về đi.”

Dư Thiến chu môi: “Cậu đúng là đồ phụ bạc! Coi tớ là công cụ, gọi tới là tới, đuổi đi là đi!”

Tô Bạch Cẩn bật cười: “Đi đi, về sớm một chút, trời tối không an toàn.”

“Biết rồi biết rồi!” Dư Thiến bước đến cạnh giường, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Tô Bạch Cẩn: “Nhớ nghe lời, có chuyện gì phải nói với tớ đầu tiên, đừng giữ trong lòng, nghe chưa!”

Tô Bạch Cẩn cụp mắt, khẽ đáp một tiếng: “Ừm“.

Sau đó, Dư Thiến mới lưu luyến rời đi.

...

Những ngày tiếp theo.

Dư Thiến tìm một dì giúp việc tạm thời đến chăm sóc ba bữa ăn cho Tô Bạch Cẩn.

Dù Tô Bạch Cẩn cảm thấy phiền phức, nhưng cũng biết đây là điều cần thiết, chỉ là cô lại nợ Dư Thiến thêm một ân tình nữa.

Mấy ngày nay, không có việc gì là Dư Thiến lại chạy đến bệnh viện. Tô Bạch Cẩn cảm thấy rất vui, nhưng nghĩ lại thì trường đại học đã khai giảng, Dư Thiến cứ chạy đến bệnh viện mãi, cô thực sự không biết phải nói gì.

“Tớ nói cho cậu nghe, năm nay khóa dưới có rất nhiều drama! Hoa khôi trường với hoa khôi khoa đồng thời theo đuổi một cậu cún con siêu đẹp trai, sau đó còn đánh nhau nữa chứ! Hahaha, buồn cười chết tớ rồi!” Dư Thiến ngồi bên giường bệnh, vừa gọt táo vừa kể chuyện.

Tô Bạch Cẩn nhìn quả táo mà xót xa, bất lực hỏi: “Cậu định cho tớ ăn hạt táo à?”

“... “ Dư Thiến im lặng liếc mắt nhìn cô, rồi nhìn xuống quả táo mình vừa gọt, chớp mắt đã gọt mất cả vỏ lẫn thịt.

“Khụ, có ăn là tốt rồi, cậu còn kén chọn gì nữa!”

Đúng là không thể đòi hỏi gì nhiều.

Nhưng ngay lúc Tô Bạch Cẩn vừa định đưa tay nhận lấy quả táo, một cơn choáng váng đột ngột ập đến.

Trong ánh mắt kinh hãi của Dư Thiến, cô ngã xuống.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)