Tôi Trở Thành Bug Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 37: Chương 37: Trở về hiện thực (6)

Chương Trước Chương Tiếp

“À… Cô Tô, tôi mang chút cháo rau đến, nếu cô không ngại, có thể ăn một chút.”

Tôn Ngạn đặt hộp cơm lên chiếc tủ bên cạnh, rồi nghĩ lại cảm thấy không tiện cho cô ăn, liền vội vàng dựng bàn ăn trên giường bệnh lên.

“Như thế này tiện hơn rồi.” Tôn Ngạn lại đặt hộp cơm lên bàn ăn, ngại ngùng cười.

Tô Bạch Cẩn cảm thấy rất bất ngờ vì sự chu đáo của anh ta, hơn nữa anh ta còn mang thức ăn đến cho cô. Cô vốn nghĩ hôm nay sẽ phải nhịn đói, bởi vì Tô Chấn chắc chắn sẽ không để ý đến việc đứa con gái là cô đây đã ăn gì chưa.

“Cảm ơn.” Tô Bạch Cẩn khẽ mỉm cười, gương mặt trắng bệnh, cũng không khách sáo bắt đầu ăn chút cháo, vì thực sự là cô rất cần bổ sung thể lực.

“Cô không cần cảm ơn tôi đâu, đây là chuyện tôi nên làm. Mà cũng chính vì vấn đề của tôi, cô… cô mới vào bệnh viện.” Tôn Ngạn cười ngượng ngùng: “Nhưng cô yên tâm, tiền thuốc men của cô, lão đại… à, ông chủ của chúng tôi đã nói rồi, anh ấy sẽ bao hết! Thế nên cô không cần phải lo lắng.”

Tô Bạch Cẩn ngẩng đầu lên: “Ông chủ? Là người tới đây hồi ban ngày à?”

Cô nhớ lại người đàn ông hào hoa phong nhã mà cô đã gặp vào buổi sáng.

“À, cô nói là anh Lâm hả? Anh ấy không phải là ông chủ, anh ấy là người đứng thứ hai trong công ty… Giám đốc… Haizz, dù sao thì cũng là người có quyền quản lý.” Tôn Ngạn giải thích.

“Ừm.” Tô Bạch Cẩn gật đầu, sau đó yên tĩnh ăn cháo.

Dù cô cảm thấy lời nói của Tôn Ngạn có chút là lạ, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến cô, vì tránh xa rắc rối và không tạo phiền phức là nguyên tắc sống của cô từ trước đến nay.

Ăn cháo xong, Tôn Ngạn thu dọn hộp cơm rồi rời đi.

Tô Bạch Cẩn cũng thả lỏng cơ thể, ăn no ngủ kỹ là quan trọng nhất, hơn nửa ở ngoài thế giới game, cô có thể yên tâm nghỉ ngơi.



Trưa ngày hôm sau.

Phòng bệnh của Tô Bạch Cẩn lại có thêm vài người đến thăm.

Ngoài ba cô, Tô Chấn, còn có vài người thân và một người rất quen thuộc.

Đó là mẹ cô, Tống Phi.

Chắc đã hơn tám năm kể từ lần cuối cùng cô gặp mẹ. Tô Bạch Cẩn lặng lẽ nhìn bà.

Tống Phi giờ đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng làn da vẫn được chăm sóc tỉ mỉ, ăn mặc thời thượng, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp thoạt trông như mới ngoài đôi mươi.

So với dáng vẻ khi sống qua ngày với Tô Chấn trước đây, thực sự cứ như hai người khác nhau. Dù người đó là mẹ cô, nhưng lại có chút xa lạ.

“Tiểu Cẩn…” Hai mắt Tống Phi đỏ hoe, nhìn cô nằm trên giường bệnh, lòng đầy thương xót.

Vẻ mặt Tô Bạch Cẩn vẫn lạnh nhạt như vậy, không có vẻ gì là vui mừng khi gặp lại mẹ, bởi vì thời gian đã làm mờ đi rất nhiều tình cảm nhớ nhung của cô.

“Tiểu Cẩn… Con làm sao vậy? Có đau ở đâu không? Con nói với mẹ được không?” Tống Phi nắm lấy tay cô, lo lắng hỏi không ngừng, như thể bà là người mẹ luôn quan tâm con cái.

Tô Chấn đứng bên cạnh, mặt đỏ bừng, hình như đã uống rượu, tâm trạng cũng không tốt: “Hừ, làm bộ làm tịch! Ngày xưa không phải cô bỏ con mà đi sao? Giờ lại đến tìm nó làm gì!”

Tống Phi giận dữ nhìn lại, gương mặt đầy vẻ tủi thân: “Tô Chấn! Năm đó tại sao tôi lại đi, tất cả là vì ông! Nếu không phải vì ông, tôi sẽ bỏ lại Tiểu Cẩn sao?”

Thấy hai người sắp cãi nhau, vài người thân đi cùng vội vàng ngăn cản.

“Ôi hai người, bớt tranh cãi lại! Ầm ĩ trước mặt con cái còn ra cái thể thống gì! Không thấy con bé đang bệnh à.”

“Đúng vậy, đúng vậy, đừng cãi nhau nữa. Hai người đã ly hôn rồi, không ai can thiệp vào ai hết, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa.”

“Ôi, thương cho Tiểu Cẩn từ nhỏ đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện, giờ lại gặp phải tai nạn xe, hy vọng không để lại di chứng gì.”

Câu nói này vừa thốt ra, cả phòng bệnh bỗng trở nên yên lặng.

Người thân cũng cảm thấy mình lỡ lời, vội vàng nói: “Ôi, coi cái miệng của tôi này, phi phi phi, ăn nói bậy bạ! Tiểu Cẩn nhất định sẽ khỏe lại thôi!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)