Bác sĩ cũng chẳng buồn để ý đến Tô Chấn.
Dường như đã quá quen với kiểu gào thét của ông ta trong những ngày vừa qua, sau khi làm xong phần việc của mình, bác sĩ liền dẫn người rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh.
Lâm Vũ thấy Tô Bạch Cẩn đã tỉnh lại, mà bản thân anh ta cũng còn nhiều công việc khác phải giải quyết, liền dặn cấp dưới của mình trông chừng cẩn thận rồi đứng dậy rời đi.
Tô Chấn không biết đang nghĩ gì, nhưng cũng chẳng có ý định ở lại phòng bệnh. Sau một hồi do dự, ông ta cũng lặng lẽ rời đi theo.
Thế là trong phòng bệnh chỉ còn lại một người đàn ông xa lạ.
Người đàn ông đó có vẻ khá lúng túng, khi thấy ánh mắt Tô Bạch Cẩn nhìn sang, liền gãi đầu ngượng ngùng nói: “Chào cô Tô, tôi tên là Tôn Ngạn, chính là tài xế đã vô tình đâm vào cô... Thật sự xin lỗi...”
Tô Bạch Cẩn khẽ lắc đầu, không hề trách móc đối phương. Dù sao thì tất cả cũng chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn mà thôi.
Thấy cô có vẻ là người dễ chịu, Tôn Ngạn lại hỏi tiếp: “Cô Tô có muốn uống nước không? Tôi thấy cô hình như không có ai chăm sóc cả.”
Tô Bạch Cẩn: “...” Dù lời anh ta nói là thật, nhưng lại trất khiến người ta cảm thấy nhói lòng.
Cô im lặng ba giây, rồi khẽ gật đầu đồng ý.
Chỉ thấy Tôn Ngạn lập tức lấy một cái ly giấy, đi rót nước cho cô, sau đó vội vàng quay lại, nhưng rồi lại lúng túng không biết phải làm thế nào.
Dù sao thì Tô Bạch Cẩn vẫn còn đang nằm, mặt lại đeo mặt nạ dưỡng khí.
“Đưa... cho tôi... là được rồi.” Cô cố gắng nói ra vài tiếng khàn khàn, rồi chậm rãi giơ tay định nhận lấy ly nước.
“Thôi... để tôi giúp cô thì hơn.” Tôn Ngạn nói xong liền đặt ly nước sang một bên, nhanh chóng điều chỉnh giường bệnh để cô ngồi lên một chút, sau đó mới tháo mặt nạ dưỡng khí cho cô, nói: “Cô uống chậm thôi nhé.”
Tôn Ngạn thật ra rất cảm thông với Tô Bạch Cẩn — rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, vậy mà sau vụ tai nạn lại chẳng có ai ở bên chăm sóc.
Nói cho cùng thì cũng là do lỗi của anh ta, nhưng vụ tai nạn xảy ra quá nhanh, hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.
Cổ họng Tô Bạch Cẩn khô rát, vốn tưởng mình sẽ uống rất nhiều nước, nhưng thực tế chỉ nhấp được vài ngụm đã cảm thấy buồn nôn, không thể uống thêm được nữa.
“...Cảm ơn.” Cô khẽ nói rồi lập tức cảm thấy kiệt sức, không để ý đến Tôn Ngạn nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tôn Ngạn thấy trong phòng cũng không còn việc gì, thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi cũng rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi Tôn Ngạn rời đi.
Tô Bạch Cẩn chỉ ngủ được chưa tới một tiếng đã tỉnh lại.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, rèm trắng nhẹ nhàng bay theo gió, ánh chiều tà đã dần buông xuống. Hiện tại đang là giữa mùa hè, đoán chừng đã khoảng bảy giờ tối.
Tô Bạch Cẩn nâng cổ tay lên, nhìn bảng điều khiển hệ thống. Trên cổ tay xuất hiện một ký hiệu hình tam giác phát ra ánh sáng tím nhạt.
Cô đưa tay chạm nhẹ vào, biểu tượng hình tam giác liền hiện ra bảng điều khiển, hiện ra hai nút “Không gian lưu trữ” và “Cửa hàng”.
Không ngờ, trong thế giới hiện thực mà cũng mở được?
Tô Bạch Cẩn thử nhấn vào nút không gian lưu trữ, nhưng hệ thống hiện thông báo: “Không gian đang được nâng cấp” – không thể mở.
Xem ra, đây là phần “bồi thường” mà cô bị ép phải nhận rồi.
Tô Bạch Cẩn bất đắc dĩ thở dài, lại nhấn vào nút cửa hàng. Lập tức một giao diện vật phẩm trong suốt màu tím nhạt hiện lên trước mắt.
Bên trong có nhiều danh mục khác nhau, bày bán đủ loại vật phẩm.
Tô Bạch Cẩn liếc nhìn điểm tích lũy của mình — chỉ còn 2967 điểm.
Ừ, hoàn thành nhiệm vụ xong lại còn bị trừ điểm, giờ thật sự bị trừ rồi.
Phải nói rằng cái hệ thống này đúng là keo kiệt.
Cô mở thử danh mục “Đồ ăn”, nhưng bên trong chỉ bán bánh quy nén với mì ăn liền.
Sau một hồi im lặng, cô chuyển sang danh mục “Công cụ” — bên trong này phong phú hơn hẳn.