Tối Tiên Du

Chương 97: Toàn chân và chính nhất

Chương Trước Chương Tiếp

Lâm Phiền nói:

- Tông chủ, ta có vài vấn đề, vấn đề thứ nhất, Tông chủ ngươi lúc trước nói hưu nói vượn, tại sao hôm nay lại đưa ta hai cái châm này? Vấn đề thứ hai, nghe chuyện xưa kể thì cha và mẫu thân ta tư thông với nhau, mẫu thân của ta không gặp người khác, một mình phụ thân ở Đông Nham đảo, mẫu thân của ta là ai? Đi đâu? Ai đưa ta đến Đông Nham đảo? Vấn đề thứ ba, rõ ràng chỉ có ba châm, tại sao tâm pháp lại nói là dùng số lượng để thủ thắng?

Tam Tam Chân Nhân nói:

- Vấn đề thứ nhất, đồ của ngươi tất nhiên phải đưa cho ngươi, chẳng qua châm này khó luyện, ngươi cũng không muốn dùng toàn bộ tâm tư để luyện hóa châm này, về phần uy lực như thế nào thì ta cũng không biết. Vấn đề thứ ba, sư phụ của phụ thân ngươi có tâm đắc khống chế, châm này có thể một hóa ba, ba hóa chín, chín hóa hai mươi bảy… Nhưng phải khống chế, không thể điều khiển. Về phần vấn đề thứ hai thì ta không biết. Lâm Phiền, ta rất hài lòng đối với ngươi, ngươi nóng lòng cầu phương pháp cường công, nhưng lại không gian lận lừa gạt ta, tâm pháp luyện không tệ, bây giờ không phải cứ luyện Tú Hoa châm nhiều là có thể lĩnh ngộ, cho nên ta cảm thấy có thể giao thứ này cho ngươi. Giống như để ngươi tìm Cửu Dương hoa, ta không dám cam đoan năm nay nhất định có Cửu Dương hoa mười cánh. Châm này có thể luyện hóa được hay không, tất cả đều phải xem vận mệnh của ngươi. Ngươi được phụ thân và sư phụ của hắn nghiên cứu tâm pháp hai đời, hơn nữa ngươi lại trẻ hơn bọn họ, chưa chắc đã không luyện thành.

Bạch Mục nói:

- Chân Nhân, chuyện này… Ngay cả ta nghe kể, cũng cảm thấy ngươi nhất định biết mẫu thân của Lâm Phiền là ai.

- Đúng vậy, ta biết, nhưng ta không nói.

Tam Tam Chân Nhân lại đùa giỡn. Chẳng qua lần này hắn thở dài, nói:

- Lâm Phiền, mẫu thân ngươi đã chết rồi, nàng cũng đối xử với ngươi rất tốt. Được rồi, hai người các ngươi đi đi.



Bầu trời đầy sao, Bạch Mục và Lâm Phiền ở bên dòng suối nhỏ cạnh chân núi, Bạch Mục nhìn Lâm Phiền, hỏi:

- Nghĩ gì thế?

- Nghĩ gì?

Bạch Mục nói:

- Thiên Mang tâm pháp và Vô Ảnh, Tật Phong.

Lâm Phiền thoải mái cười:

- Hết thảy đều tùy ý, luyện được thì luyện, luyện không được cũng là tạo hóa, cần gì phải cưỡng cầu.

Bạch Mục nghĩ một lát rồi hỏi:

- Vậy mẹ của ngươi?

Lâm Phiền tự hỏi bản thân, sau đó nói:

- Nếu như Tông chủ không nói láo, vậy mẫu thân của ta chắc chắn vì có nguyên nhân nào đó, không thể ở cùng phụ thân của ta, nàng không phải không biết cha ta từ bỏ thiên kiếp tiểu thừa, ngược lại giao ta cho phụ thân mà không phải giao cho một gia đình bình thường nào đó, ta nghĩ bà ấy chắc chắn có chỗ khó nói. Vân Thanh môn có nhiều cô nhi, mọi người đã quen với việc không cha không mẹ. Hết thảy đều tùy ý, một ngày nào đó nếu gặp thì hỏi thăm, còn không gặp thì cũng không cần cưỡng cầu.

Bạch Mục khen:

- Những lời của ngươi rất có ý vị thoát tục, có chút ý cảnh của Toàn Chân hệ, giống như Bồng Lai, lại vừa không giống Bồng Lai… Không đúng.

- Thế nào?

Lâm Phiền hỏi.

- Ngươi nói sư công của ngươi là cao thủ Bồng Lai, còn sư phụ của phụ thân ngươi có thể khống chế ba châm, hơn nữa còn để lại Thiên Mang tâm pháp. Phụ thân ngươi có thể đạt tới thiên kiếp tiểu thừa thì ít nhất cũng là đệ tử tinh anh của Bồng Lai. Vân Thanh sơn chúng ta, Tử Tiêu điện, Lôi sơn và Toàn Chân nhất hệ, kể cả Thiên Côn môn trong liên minh chính ma đều không lui tới Bồng Lai, hơn nữa Bồng Lai không thích tiếp đãi khách lạ.

Bạch Mục nói tiếp:

- Mẫu thân ngươi có thể vào Bồng Lai, kết tình với phụ thân ngươi, hiển nhiên là đã kết giao một thơi gian… Như vậy mẹ của ngươi tới tám chín phần là người Toàn Chân hệ.

Lâm Phiền cẩn thận suy nghĩ, nói:

- Không sai, Toàn Chân nhất hệ không thể thành thân, hai người phá giới, cha ta bị trục xuất sơn môn, còn mẫu thân của ta chắc chắn cũng bị môn phái trừng phạt… Nhưng bà ta không bị trục xuất khỏi môn phái, bằng không thì hai người đã ở cùng một chỗ rồi. Nếu suy nghĩ như vậy thì mẫu thân của ta rất có khả năng là một người có bối cảnh trong Toàn Chân hệ.

Bạch Mục gật đầu, nói:

- Toàn Chân hệ lớn nhất mười hai châu chính là Thiên Côn môn, nhưng người của Toàn Chân nhất hệ không để ý đến chuyện thế gian, tán nhân hoặc môn phái ở Đông Hải, Bắc Hải, Nam Hải, phần lớn đều là Toàn Nhân nhất hệ, xa rời tục sự. Đại phái như Bồng Lai có đến bốn năm cái. Toàn Chân nhất hệ cơ bản không lui tới với người của Chính Nhất hệ. Khó, rất khó tìm.

Lâm Phiền cười:

- Bạch Mục, ta quả thật rất tùy ý, không tìm thì sẽ không tìm. Ngày mai ta đến đại điện gặp chưởng môn, mong có thể vượt qua thí luyện Kim Đan, để xem có thể tiến vào Vân Thanh thư viện hay không.

Vân Thanh thư viện cũng giống như Tàng Thư điện của Tử Tiêu điện, chỗ bất đồng là trong Vân Thanh thư viện không có lịch sử văn hiến hay kỳ nhân dị sự, chỉ có đạo pháp và những tâm đắc liên quan đến tu luyện. Văn hiến đạo thuật của tất cả tông phái đều bất đồng, muốn vào Vân Thanh thư viện thì đầu tiên phải đạt tới cảnh giới Kim Đan, bằng không tu luyện đạo thuật sẽ bị phản phệ. Khi tu vi đạt yêu cầu thì có thể qua thí luyện. Từ khi Lâm Phiền đạt tới Kim Đan vẫn muốn thử một lần, chẳng qua Tam Tam Chân Nhân vẫn một mực bắt hắn luyện Thiên Mang tâm pháp, cho nên mới chậm trễ.

Bạch Mục lộ vẻ hâm mộ, nói:

- Các ngươi đều đã đạt tới Kim Đan rồi, còn ta chỉ vừa mới Trúc Cơ viên mãn, đặc biệt là Cổ Nham sư huynh, đã đột phá Kim Đan trung kỳ rồi.

Lâm Phiền cười nói:

- Trong sách đều ghi chép Nguyên Anh, nói không chừng ngươi không cần qua Kim Đan, có thể trực tiếp nhảy thành Nguyên Anh.

Bạch Mục nói:

- Trong sách đều là châu ngọc… Lâm Phiền, người đọc sách cầu châu ngọc, dường như không quá tỉ mỉ.

Bạch Mục cảm thán.

Lâm Phiền không hiểu ý Bạch Mục lắm.

Bạch Mục giải thích:

- Người đọc sách không cầu châu ngọc không thích hợp với tính cách của mình, cũng giống như cầu nữ tử xinh đẹp, mặt trắng như ngọc. Liệu chỉ cần xinh đẹp là đủ ư? Thật sự đủ chăng?

Lâm Phiền nghĩ một lát rồi nói:

- Xinh đẹp là cơ bản. Chẳng lẽ từ nay về sau đổi thành xấu như heo? Như vậy còn ai đọc nữa? Lòng thích cái đẹp mọi người đều có. Bạch Mục, ngươi động xuân tâm rồi?

- Động, nhưng ta không nói cho ngươi đâu.

Bạch Mục phất tay nói:

- Đi đây.

Vừa tiếp xúc với Tam Tam Chân Nhân xong, liền học được cách đùa giỡn của hắn.

Lâm Phiền phất tay, đưa mắt nhìn Bạch Mục rời đi, cầm “Tật Phong” trong tay đùa giỡn, đi tới trước mộ Trương lão, ngồi dựa bên tảng đá trước mộ, thần thức Lâm Phiền cảm nhận Tật Phong, nó dường như là một vật chết, nhưng lại có thể cảm nhận được linh khí khổng lồ bên trong. Khiến Lâm Phiền có cảm giác thực tại không cần tìm kiếm, ẩn mà không lộ.

Tâm luyện thì đầu tiên phải lợi dụng chân khí vận chuyển, thần thức thăm dò tìm kiếm luồng linh khí này, sau đó tương thông với linh khí, khiến Tật Phong cảm giác được chân khí của mình. Nói khó nghe một chút là nước ấm nấu ếch, từ từ tiếp xúc, khiến linh khí dần thích nghi với hình thái chân khí của mình, cuối cùng chân khí và linh khí hòa thành một thể, vậy thì bảo vật sẽ tùy mình sử dụng. Pháp bảo cao đẳng, có thể đạt tới cảnh giới tâm thần tương thông, Nguyên Anh ngự kiếm, tâm thần tương thông là điều khiển cơ bản thấp nhất.

Chẳng qua, châm này có tính là binh khí hay pháp bảo không? Rõ ràng mình không thể giá ngự, hơn nữa từ khi mình bắt đầu Kim Đan thì Tông chủ đã bắt luyện… Nhưng không giống pháp bảo, pháp bảo là khu động hoặc dùng đạo thuật dẫn động. Còn châm này chỉ có thể tấn công địch, không thể giá ngự, không thể hộ thân… Dường như so với pháp bảo còn không bằng. Chẳng lẽ đây là ám khí mà thế gian đồn đại?

Mẹ nó, Vô Ảnh đâu? Lâm Phiền đang muốn thu hồi hai châm, lại phát hiện trong túi da trâu thiếu mất Vô Ảnh, thứ này dùng mắt thường nhìn chưa hẳn đã thấy, Lâm Phiền nhắm mắt, dùng thần thức tìm kiếm xung quanh. Rất nhanh cảm giác được linh khí như có như không, cúi người đưa tay lần mò, ngón tay chạm khẽ, đầu ngón tay đau đớn, bắt được một cây châm. Tay phải cầm Vô Ảnh trên tay, cắm lên túi da trâu, sau đó ném túi da trâu vào nhẫn càn khôn.

Khó trách Diệt Binh lại thất lạc, thứ này nếu mất thì quả thật rất khó để tìm lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 27%👉
Combo Full lượt đọc giảm 39%👉

Thành viên bố cáo️🏆️