Đám tiểu bối tham gia náo nhiệt đều cáo từ rời đi, trở về báo cáo với môn phái những chuyện đã phát sinh, bốn người Vân Thanh môn cũng không ngoại lệ. Trong lần đàm luận này, mọi người đàm luận nhiều nhất là về việc của Tà hoàng. Bạch Mục nói ra một cái suy đoán của mình: Nếu như Tà hoàng này tự mình Đoạt Xá, tại sao lại không biết thiên hồn và phách sẽ vì tu luyện Đoạt Xá mà trở nên yếu nhược? Cuối cùng để bị mất thiên hồn và phách trong thiên kiếp tiểu thừa.
Cuối cùng, Bạch Mục kết luận: Đoạt Xá không phải là thứ mà Tà hoàng lĩnh ngộ, mà là có người truyền thụ, hoặc là tu luyện trong đạo thư.
Lâm Phiền cũng hiểu được là Tà hoàng bị người khác hãm hại. Đoạt Xá là một môn pháp thuật mà tà phái, thậm chí một số ít người chính đạo nghiên cứu, pháp thuật này nghịch thiên, có thể đảm bảo mình sống mãi không chết, chính thức trường sinh bất lão. Nhưng mà không có cái gọi là thành công hoàn mỹ, một số kỳ tài cũng sẽ chiếm đoạt thân thể của người khác để sử dụng, thế nhưng hồn phách cũng mất đi, thậm chí còn có thể biến thành một kẻ ngốc.
Chuyện này không giống như quỷ nhập thân, quỷ nhập thân thì không thể lâu dài, nếu ở trong một thân thể càng lâu thì lực lượng hồn phách sẽ càng yếu nhược, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Còn Đoạt Xá là bắt đầu một cuộc sống mới, hơn nữa còn giữ lại tu vi trước kia, khiến bản thân chính thức vĩnh sinh bất tử.
Diệp Vô Song càng quan tâm đến Vô Cực thước của Tà hoàng hơn, nhưng Lâm Phiền cũng không giữ cái Vô Cực thước đó, đây là vật có chủ, có giữ cũng vô dụng. Cuối cùng vẫn giao cho Tuyệt Sắc cầm, để hắn đưa tới Thắng Âm tự, để xem có biện pháp nào trấn áp cây thước này không. Đến khi Tà hoàng sống lại, thiếu đi một pháp bảo vừa tay cũng là chuyện tốt. Diệp Vô Song hỏi:
- Các ngươi nói xem, Du Phong Lang làm thế nào khống chế Vô Cực thước?
Bạch Mục trả lời:
- Có lẽ Du Phong Lang dựa theo khẩu quyết điều khiển Vô Cực thước mà Tà hoàng đã dạy, Vô Cực thước là tiên khí, có thần thức tự nhiên, có thể biến đổi thật thể. Không người nào có năng lực điều khiển, nếu như Tà hoàng điều khiển thì uy lực vô cùng. Thắng Âm tự có thể trấn áp được Vô Cực thước thì có thể xem là chuyện tốt.
Cổ Nham bay ở phía trước dừng lại, mọi người đều nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy trong rừng cây mơ hồ có hắc khí, đồng thanh nói:
- Quỷ môn.
Trong rừng cây, có một nữ tử gầy gò trần truồng đang quỳ lạy trước tế đàn, trong tay cầm Oan Hồn phiên lẩm bẩm, Cổ Nham điều động tám thanh kiếm sau lưng đâm xuyên lưng đối phương, nữ tử lập tức ngã xuống đất bỏ mình, không kịp rên một tiếng.
- Quỷ môn đã lan đến tận Trung châu rồi.
Cổ Nham phá hủy tế đàn, giao Oan Hồn phiên cho Lâm Phiền cất trong nhẫn càn khôn, sau này giao cho phật môn siêu độ, hoặc để đạo gia giải trừ.
Thật quái lạ, Lâm Phiền thầm nghĩ: Phát hiện Quỷ môn ở Đại Độ hà không lâu thì Trung châu liền xuất hiện, lần đầu tiên phát hiện là bởi tìm kiếm căn nguyên ôn dịch, lần thứ hai phát hiện là ngẫu nhiên. Cách tế đàn mười dặm, có một cái thôn nhỏ, có hơn mười gia đình, mọi người dừng chân kiểm tra, liền phát hiện tất cả mọi người đã tử vong.
Bạch Mục nói:
- Luyện Oan Hồn phiên cần phải giết người, chúng ta đã liên lạc với Hoàng Đế, nếu giết người ở những nơi đông dân cư thì chúng ta có thể phát hiện. Nhưng nếu là thôn nhỏ tiểu trại, chờ đến khi chúng ta phát hiện thì đối phương đã có gặt hái rồi.
- Đi!
Cổ Nham đi trước, nói:
- Biện pháp duy nhất là biết được tổng đàn của đối phương ở đâu, công phá tổng đàn.
Không có tổng đàn cung cấp đầu lâu tì không cách nào luyện chế được Oan Hồn phiên, đây là chiêu rút củi dưới đáy nồi, cũng là biện pháp tốt nhất.
Lâm Phiền thở dài nói:
- Đáng tiếc, Tử Tiêu điện có biến, tất cả mọi người đều tập trung chú ý Tử Tiêu điện và Thanh Bình môn, khó có thể liên hợp lại mà giải quyết việc này.
- Không chỉ có vậy, muốn giải quyết Quỷ môn, không chỉ cần chính ma liên hợp, còn cần tà phái xuất thủ nữa, nếu như tổng đàn Quỷ môn đặt ở tuyệt địa mênh mông, chúng ta cũng ngoài tầm với.
Bạch Mục nói:
- Mà liên lạc với tà phái trong tuyệt địa mênh mông, vừa tốn công lại vừa tốn sức. Lâm Phiền, lần này ngươi đi Bắc châu, có phát hiện tung tích Quỷ môn không?
Lâm Phiền lắc đầu nói:
- Không có, chúng ta cũng không có tâm tư đi tìm hiểu. Nhưng theo những gì ta biết thì dân gian Bắc châu bạo loạn không ngừng, các loại giáo phái tranh nhau thu môn đồ, giống như đàn kiến xâu xé Bắc châu. Hỗn loạn, dân chúng lầm than, Bắc châu quả thực là một nơi tốt để phát triển Quỷ môn.
Đến Tiểu Đông châu, bốn người bái phỏng Thiên Âm tự, đem Oan Hồn phiên giao cho trụ trì Thiên Âm tự, sau đó mới biết, trong khoảng thời gian này, võ tăng mà Thiên Âm tự phái ra, cũng đã thu thập được vài cái Oan Hồn phiên trở về, hiển nhiên xu thế Quỷ môn càng lúc càng mạnh.
Trở về núi bẩm báo, Thiên Vũ chân nhân đã sớm biết chuyện Tử Tiêu điện và Thanh Bình môn, còn biết cả chuyện Tà hoàng, sau khi hỏi một vài chi tiết, lại chuyển trọng điểm lên Quỷ môn.
- Ở Đông châu phát hiện hai tên môn đồ Quỷ môn, Tiểu Đông châu phát hiện năm tên môn đồ Quỷ môn, đều là người thường mượn nhờ tà pháp mà tu luyện.
Thiên Vũ chân nhân nói:
- Ta đã tìm hiểu qua, phát hiện những người này đều là loại người dễ kích động phẫn nộ. Những người hàng xóm láng giềng thì biết, nhưng Quỷ môn làm sao biết được mà tặng đầu lâu và dạy phương pháp tu luyện?
Lâm Phiền linh quang chợt lóe, nói:
- Ý của chưởng môn là môn nhân của Quỷ môn đang vân du bốn phương Đông châu và Tiểu Đông châu, tìm kiếm môn đồ phù hợp thì sẽ giao đầu lâu?
Bạch Mục nói:
- Không chỉ có Đông châu, Tiểu Đông châu, ở Trung châu chúng ta cũng phát hiện môn đồ Quỷ môn.
- Mục đích của chúng là gì?
Cổ Nham nghi hoặc hỏi.
Thiên Vũ chân nhân nói:
- Vân Thanh môn ta đã liên lạc với triều đình Đông châu, phái người điều tra nghe ngóng những vụ án mạng tập thể, cho nên mới tra được hai tên. Thắng Âm tự ở Tiểu Đông châu cũng như thế… Nếu nói mục đích thì theo ta suy đoán, sứ giả Quỷ môn hẳn là đi khắp mười hai châu để tìm một nơi dễ sinh tồn nhất.
Nơi dễ sinh tồn? Nói một cách đơn giản thì ở môn phái tu chân ở châu nào đó sẽ làm như không nhìn thấy Quỷ môn, hoặc là không thể công kích Quỷ môn quy mô lớn, như vậy thì châu đó sẽ trở thành vùng đất lành để Quỷ môn sinh tồn. Thiên Vũ chân nhân nói:
- Vân Thanh môn Đông châu, Thắng Âm tự Tiểu Đông châu, Tử Tiêu điện Trung châu, Lôi Sơn phái Nam châu, Mặc gia Thanh châu, Thắng Âm tự Bắc châu, Ma giáo Tây châu… Vạn Tà môn tuyệt địa mênh mông, các nơi này đều xem trọng việc diệt trừ Quỷ môn.
Bạch Mục nhắc nhở:
- Chưởng môn, hình như ngươi chưa đề cập đến Vân châu.
- Ừm, đây là điều mà ta lo lắng nhất, Thiên Côn môn Vân châu là Toàn Chân nhất mạch, xem việc xuất thế là phương pháp tu hành. Gia nhập liên minh chính ma là vì ma quân có ân với Thiên Côn môn, cũng không thực sự có ý gia nhập. Sau khi các ngươi gặp môn đồ Quỷ môn ở Đại Độ hà, ta liền phái người truyền thư đến các đại trung tiểu môn phái, bọn họ đều hồi đáp, chắc chắn sẽ tăng mạnh dò xét, chặt đứt mối họa Quỷ môn. Duy chỉ có Thiên Côn môn là hồi đáp hai chữ: Biết rồi.
Lâm Phiền nói:
- Vân châu tiếp giáp Nam châu, Bắc châu tiếp giáp Trung châu, Tây Nam tiếp giáp Thập Vạn Đại Sơn, nếu như Quỷ môn dựng tổng đàn ở Thập Vạn Đại Sơn, e rằng sẽ khó mà tiễu trừ.
- Trong Thập Vạn Đại Sơn có một môn phái tu chân là Độc Long giáo, ta đã phái người đi liên lạc, Độc Long giáo không phải chính không phải tà, nhưng chắc chắn cũng không muốn Quỷ môn tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, điều này có thể yên tâm.
Thiên Vũ chân nhân nói:
- Chỉ sợ Vân châu thôi.
Lâm Phiền nghi vấn:
- Chưởng môn dường như rất hiểu rõ chuyện Độc Long giáo?
Thiên Vũ chân nhân gật đầu đáp:
- Đã từng tiếp xúc… Các ngươi hãy lui nghĩ ngơi trước đi, ta sẽ lệnh đệ tử rời núi điều tra nghe ngóng Quỷ môn ở Đông châu, các ngươi không được rời núi, tùy thời chờ phân công. Mặc kệ như thế nào, chúng ta phải khiến Đông châu trở thành một mảnh tịnh thổ.
Câu nói cuối cùng dường như là lẩm bẩm một mình.
- Vâng.
Bốn người ra khỏi đại điện, sau khi hàn huyên vài câu, tất cả ai về nhà nấy.