Lâm Phiền đang suy nghĩ, một đạo thiểm điện từ Lôi Quang thước bổ về phía Tuyệt Sắc, Lâm Phiền đã sớm ném hạt đậu xung quanh Tuyệt Sắc, lập tức dùng vãi đậu thành binh, một hạt đậu biến thành binh lính, bị thiểm điện bổ thành bụi phấn. Lâm Phiền hét lên:
- Hòa thượng, ngươi nhanh lên.
Du Phong Lang cười nói:
- Không bằng ngươi khuyên hắn từ bỏ việc siêu độ đi, các ngươi tự bảo vệ mình đã khó khăn, còn muốn phân thân để chiếu cố hắn?
(Truyện được thực hiện bởi nhóm black)
Tuyệt Sắc cầu khẩn:
- Tỷ tỷ, ngươi bỏ qua cho ta đi, ta không quen bọn họ, chỉ cần ngươi thả ta, ta sẽ giúp ngươi giết bọn họ.
Du Phong Lang nói:
- Lôi Quang thước này không phải do ta làm chủ, ngươi tự cầu phúc đi.
Lôi Quang thước? Lôi điểu, Lôi xà? Tà Phong Tử linh quang chợt lóe, quát:
- Thứ này không phải Lôi Quang thước, mà là Canh Tân Vô Cực thước.
Du Phong Lang có chút kinh ngạc nói:
- Biết không ít nhỉ.
- Đây không phải là đồ của ngươi.
Tà Phong Tử ngẩng đầu nhìn Vô Cực thước, trong lòng giật mình, thốt lên:
- Chẳng lẽ… chẳng lẽ là hắn? Ngươi dùng cái gì để giao dịch quyền khống chế Vô Cực thước?
Lâm Phiền buồn bực hỏi:
- Hắn là ai? Vô Cực thước là cái gì?
- Vô Cực thước là tiên khí, Canh Tân là kim, vô cực là vô cùng vô tận, một khi thước này phát động, trừ phi bất tỉnh, chủ nhân chết hoặc là bị điều khiển, bằng không thì sẽ không dừng lại.
Tà Phong Tử hóa thành một đạo hỏa long phóng tới Vô Cực thước, nói:
- Thước này dựa vào linh khí mà động, không có người điều khiển, bằng không chúng ta đã sớm hóa thành bụi phấn rồi, phá nó.
Lâm Phiền dùng Phi Hỏa Lưu Tinh đánh về phía Vô Cực thước, hỏi dồn:
- Hắn là ai?
Tà Phong Tử tránh mà không đáp, nói:
- Du Phong Lang, ngươi làm vậy là tự tìm cái chết, tự thị mình có hai ngàn năm đạo hạnh cũng dám dùng Vô Cực thước. Ngươi làm thế nào đạt thành giao dịch với hắn?
Thần sắc Du Phong Lang có chút ảm đạm, thở dài nói:
- Năm trăm đồng nam đồng nữ.
Tà Phong Tử tặc lưỡi, nói:
- Ngươi thật không sợ thiên đạo tuần hoàn báo ứng sao? Ngươi vốn là yêu thú, tu vi hai ngàn năm, lại dẫn ma đầu kia đến, còn lấy ra năm trăm đồng nam đồng nữ làm tế phẩm, e rằng ít ngày nữa thiên kiếp của ngươi sẽ đến rồi.
Du Phong Lang cả giận quát:
- Muội muội của ta ái mộ phàm nhân là sai, nhưng chưa bao giờ hại người, người tu đạo các ngươi không phân tốt xấu đánh chết nó, còn lột da lấy đan. Thù này không báo, oán khí của ta khó mà tan được.
Tà Phong Tử nói:
- Hắn còn đáp ứng ngươi sẽ hủy Thanh Bình môn và diệt Thắng Âm tự?
Tuyệt Sắc và Lâm Phiền nghe mà giống như hai hòa thượng sờ tóc, không hiểu đầu đuôi, đồng thanh hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì?
- Hỏi cái rắm, trước tiên hãy phá cây thước này đã, Lâm Phiền, hộ pháp cho ta.
Tà Phong Tử quát:
- Thiên Hỏa Phần Thế!
Vô số hỏa diễm xuất hiện trong không trung, tạo thành biển lửa, đánh thẳng về phía Vô Cực thước.
- Mẹ nó, làm sao bảo hộ?
Lâm Phiền dở khóc dở cười, mình đang giữ chân Lôi xà để nó không tấn công Tuyệt Sắc, bây giờ còn phải thủ hộ Tà Phong Tử đang bị Lôi hổ tấn công, lại thêm Lôi điểu và Lôi ưng… Lâm Phiền nói:
- Ngươi hộ pháp đi.
- Cút, ngươi trâu hơn ta không?
- Ừm, ta trâu hơn ngươi.
Lâm Phiền lóe lên bên cạnh Tà Phong Tử, phật đao lục ngọc đánh xuống Vô Cực thước, thiểm điện bổ lên phật đao, phật đao không phải vàng không phải bạc không hề suy suyễn, lại đánh xuống Vô Cực thước.
Tà Phong Tử giận dữ mắng:
- Có thủ đoạn như vậy, tại sao không dùng sớm?
Lâm Phiền nói:
- Không phải đang chờ nghe giải thích sao?
Nện Du Phong Lang rơi vào cát thì có ích gì? Cái đao nát này không sát sinh, chẳng qua dùng để nện đồ vật như Vô Cực thước thì dùng vẫn tốt.
(Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ tại vipvandan.vn)
…
- A di đà phật!
Tuyệt Sắc siêu độ quỷ tân nương, lại xua tan độc khí trong cơ thể, hai tay hợp thành chữ thập, nói:
- Vị tỷ tỷ này, nếu ngươi vẫn còn thiện niệm, tại sao không bỏ ân oán này đi?
Du Phong Lang hỏi lại:
- Ta có thiện niệm gì?
Tuyệt Sắc nói:
- Vừa rồi nếu ngươi tấn công ta, hoặc khiến ta siêu độ thất bại, thì ta đã chết.
Du Phong Lang cười:
- Ta thấy ngươi cũng có chút thú vị, tạm thời lưu lại cái mạng chó của ngươi.
Tuyệt Sắc gật đầu:
- Nhận ơn một giọt của người ta, phải dùng cả suối đền đáp, tỷ tỷ nhìn nhận sự việc như vậy, tất nhiên ta phải nghe theo.
Tà Phong Tử mắng to:
- Con lừa ngốc chết tiệt, ả đánh không chết đâu, mau tới diệt cái Vô Cực thước này.
- Đánh không chết?
Tuyệt Sắc nghi vấn, hắn chỉ chú tâm siêu độ quỷ tân nương, không chú ý lời nói và pháp môn mà Du Phong Lang sử dụng. Bản thân Du Phong Lang công yếu thủ mạnh, ba người liên thủ cũng khó có thể tạo thành công kích hữu hiệu, nhưng nhìn thần sắc của nàng dường như cũng không quá quan tâm, rất nhanh, Vô Cực thước đã bị ba người liên thủ đánh diệt, đám Lôi điểu Lôi ưng đều biến mất toàn bộ. Vô Cực thước rơi xuống cát, không khác gì một cây thước bình thường.
- Xử lý thế nào đây?
Ba người Lâm Phiền tập trung cùng một chỗ, Lâm Phiền nói:
- Nàng không đánh chết được chúng ta, chúng ta cũng không đánh chết được nàng, cứ hao tổn như vậy sao?
Du Phong Lang cười nói:
- Đúng vậy, không thể đánh bại ta thì các ngươi sẽ không ra khỏi trận này được.
Lâm Phiền nói:
- Cao thủ của Thắng Âm tự và Thanh Bình môn mà đến, ngươi sẽ không chạy được đâu.
- Cho nên ta cũng không muốn làm khó dễ các ngươi nữa.
Du Phong Lang nói xong, cát trên mặt đất dần biến mất, trận pháp giải trừ, hiện ra một vầng minh nguyệt, Du Phong Lang nhẹ nhàng bay đi.
Lâm Phiền và Tuyệt Sắc khẽ thở phào, còn sắc mặt Tà Phong Tử thì trở nên ngưng trọng, nói:
- Các ngươi có biết Canh Tân Vô Cực thước là pháp bảo của ai không?
Lâm Phiền hỏi:
- Ai?
- Tà hoàng!
Tà Phong Tử nghiêm mặt nói.
- Tà hoàng?
Tà phái chỉ có một người qua được thiên kiếp tiểu thừa, chính là Tà hoàng. Năm trăm năm trước, chưởng môn Vạn Tà môn Tà hoàng nhất thống tuyệt địa mênh mông, trở thành minh chủ tà phái, dùng sức của mình và chống lại thiên kiếp, mặc dù qua được thiên kiếp tiểu thừa, nhưng cũng mất đi thân thể và một hồn một phách, chỉ có thể trọn đời phiêu đãng trong thiên địa. Thiếu sự lãnh đạo của Tà hoàng, tà phái trong tuyệt địa mênh mông lại phát sinh tranh đấu vì chức vị minh chủ. Cuối cùng, chưởng môn Vạn Tà môn trở thành minh chủ, cũng là chưởng môn Vạn Tà môn dùng danh nghĩa minh chủ mà hiệu lệnh tiến công mười hai châu. Đáng tiếc hắn không thể so sánh với Tà hoàng, các tà phái mặc dù đánh vào mười hai châu, nhưng mỗi phái đều tự tư tự lợi, kết quả khiến lần xâm lấn này thất bại, sau đó tuyệt địa mênh mông không còn minh chủ nữa, tất cả môn phái đều làm theo ý của mình.
Lâm Phiền hỏi:
- Không phải Tà hoàng đã biến thành du hồn dã quỷ rồi sao?
- Đúng, nhưng Tà hoàng vẫn còn.
Tà Phong Tử nói:
- Tà hoàng bế quan mười năm tu luyện một môn pháp thuật, gọi là Đoạt Xá, có thể đem hồn phách bản thân rót vào trong người sống, cướp lấy thân thể đối phương, pháp thuật này chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng đối với Tà hoàng mà nói, như vậy cũng tương đương với việc sống thêm mấy trăm năm. Đây là pháp thuật mà Tà hoàng cố ý chuẩn bị vì đối kháng với thiên kiếp. Nhưng không ngờ, mặc dù qua được thiên kiếp tiểu thừa, nhưng bởi vì luyện Đoạt Xá, nên thiên hồn và địa hồn đều rất yếu nhược, thân thể Tà hoàng bị hủy, còn mất đi thiên hồn và phách, không cách nào Đoạt Xá được, bởi vậy mới khiến tuyệt địa mênh mông trở thành quần long vô thủ.
Tuyệt Sắc tiêu hóa thông tin, sau đó hỏi:
- Như vậy có nghĩa là chỉ cần Tà hoàng tìm lại được thiên hồn và phách thì sẽ có thể sống lại?
- Đúng.
- Làm sao tìm được?
- Vì thiếu hồn và phách, nên Tà hoàng không thể trao đổi cùng vạn vật, trừ phi… Trừ phi hắn đem thần thức của mình giấu trong pháp bảo, ví dụ như Vô Cực thước. Đợi đến khi tu vi của người sử dụng Vô Cực thước đủ cao, thử luyện hóa Vô Cực thước, sẽ cùng chung thần thức với Tà hoàng. Tà hoàng là người giỏi mê hoặc nhân tâm, nếu như ta đoán không sai, Tà hoàng trong năm trăm năm qua đã biết làm cách nào để tìm lại hồn phách, Du Phong Lang đạt thành hiệp nghị với Tà hoàng, dùng năm trăm đồng nam đồng nữ huyết tế… Cụ thể như thế nào thì ta cũng không biết.
Lâm Phiền nghi hoặc hỏi:
- Tà hoàng này xuất thế, các ngươi hẳn nên cao hứng mới đúng?
- Liệt Hỏa giáo ta vốn không phải tà phái, là do các ngươi cứng nhắc nhận định là tà phái, lúc Tà hoàng tại thế, bởi vì Liệt Hỏa giáo ta không nhập minh, đã công phá tổng đàn chúng ta, giết chết vô số đồng môn, tổ sư gia bị bức bách, dưới tình huống bất đắc dĩ mới nhập minh. Liệt Hỏa giáo ta và Tà hoàng có mối huyết hải thâm cừu.
Tà Phong Tử cắn răng nói:
- Có thù không báo không phải quân tử.