Mẹ nó, khẩu khí thật lớn. Lần trước ở Thúy Lục cốc, yêu hồ hai trăm năm đã suýt nữa khiến mọi người đoàn diệt rồi.
Mọi người cũng không có ý kiến gì, Tuyệt Sắc bắt đầu phân công:
- Chúng ta đã phái ra thám báo, một khi phát hiện Du Phong Lang tiếp cận, sẽ cảnh báo.
Tà Phong Tử nghi hoặc nói:
- Hòa thượng, chúng ta đều gọi là Hạt yêu, tại sao ngươi lại gọi kỳ danh?
Tuyệt Sắc chập hai thành chữ thập, nói:
- Nó nổi danh, nên gọi kỳ danh… Ngươi đã bao lâu rồi không tắm rửa? Toàn thân thật hôi hám… Ai nha, chẳng lẽ ngươi là Liệt Hỏa giáo?
Trương Thừa Long nói:
- Liệt Hỏa giáo đã giải tán rồi, sát nhập vào Tử Tiêu điện, bây giờ là Liệt Hỏa tông.
- Ha ha, tên ngốc Tử Vân đúng là không sợ chết, dẫn sói vào nhà.
Tuyệt Sắc cười.
- Hòa thượng, muốn đánh một trận không?
Tà Phong Tử đưa tay cầm hồ lô sau lưng, hỏi.
- Phật gia không hứng thú.
Tuyệt Sắc lo lắng nhìn chiếc xe ngựa bên dưới, nói:
- Nếu đánh nhau, e rằng sẽ khó chu toàn.
Lâm Phiền nói:
- Chúng ta có thể chia ra nhiều đường, Du Phong Lang cũng chỉ có một người mà thôi, dù chúng ta không phải đối thủ, nhưng ít nhất cũng không đến mức toàn quân bị diệt.
Không nên đặt toàn bộ trứng gà trong một giỏ, đặt vào ba giỏ, lật một cái thì vẫn còn hai giỏ trứng.
Trương Thừa Long gật đầu nói:
- Không sai, chúng ta chia ra ba đường, một đường hướng tây bắc, trực chỉ Thắng Âm tự mà đi, một đường hướng đông nam, đi về phía viện quân Thanh Bình môn, còn một đường đi đông bắc. Chẳng qua muốn câu giờ, vậy phải dùng phương pháp Đảo Nghịch Càn Khôn, bế chân khí của mình lại, ngồi xe ngựa tới đông bắc.
Lâm Phiền nói:
- Chỉ có điều Đảo Nghịch Càn Khôn thuật sẽ cấm một canh giờ, chưa tới giờ không thể giải trừ. Vạn nhất Du Phong Lang đuổi theo, ngươi dùng cái gì mà phản kháng?
- Không phải, Tầm Long cung ta có bí pháp có thể giải trừ cấm chế, nếu không chúng ta làm thế nào thám báo tin tức được, sau khi phát hiện làm sao có thể viễn độn ngàn dặm?
Lôi Chấn Tử nói:
- Lôi sơn ta có một pháp trận, có thể bế tức người trong trận pháp. Không bằng chúng ta chia ra ngồi xe ngựa đi ba đường dẫn địch, còn để bọn họ ẩn nấp trong trận pháp?
Chia người nào? Tà Phong Tử phát điên, các ngươi làm sao tìm được người chịu đi tìm chết, chỉ hận không thể một mình hy sinh mà dẫn dụ Hạt yêu? Không thể nghe theo biện pháp này được. Tà Phong Tử nói:
- Chúng ta chia ra ba đường, chỉ có một đường của Trương Thừa Long là có thể bỏ lệnh cấm, hai đường khác thì sao?
Lôi Chấn Tử nói:
- Hai giả một thật, hai đường kia đều là người có tu vi, còn một đường là người không có tu vi, Du Phong Lang sẽ lựa chọn như thế nào?
Có ý tứ, đây là một nan đề, Lâm Phiền tự ngẫm, nếu mình là Du Phong Lang, rất có thể sẽ đuổi theo người có tu vi, hoài nghi người có tu vi trộn lẫn với người phàm bỏ trốn. Mà đường của người không có tu vi, chỉ là chướng nhãn pháp, có thể giả vờ là người bình thường, hơn nữa ngươi cũng không chắc chắn đối phương sẽ chia ra ba đường, biết đâu đường của người không có tu vi, chỉ là người qua đường thì sao?
Mọi người suy nghĩ một lúc, Trương Thừa Long nói:
- Hai đường đông nam, tây bắc càng hung hiểm, các ngươi người nào chạy nhanh?
Mọi người không đáp, đều tự suy nghĩ được mất và bản thân nên làm như thế nào, Lâm Phiền là người tính cách tùy ý, nhìn hai bên một chút, nói:
- Sáu người chúng ta, lại thêm sáu người đệ tử Thanh Bình môn, ba người một tổ, ba tên đệ tử Thanh Bình môn sẽ tránh né trong trận thế mà Lôi Chấn Tử bố trí chờ viện quân, chín người còn lại thì rút thăm.
- Rút thăm?
Mọi người đồng thanh hỏi.
Không thể cái gì cũng không chơi a? Lâm Phiền lấy ra một bộ Tuyên Hòa bài, nói:
- Ba cái ba điểm, ba cái bốn điểm, ba cái năm điểm, lại đây, mỗi người một tấm, không cần khách khí. Người có phiếu ngẫu nhiên sẽ cùng Trương Thừa Long đại ca một tổ nhằm hướng đông bắc.
Mọi người nhìn nhau, không có ý kiến, Tà Phong Tử cũng là người “thuần khiết”, không gian lận mà tùy tiện cầm một tấm, trong lòng Lâm Phiền thầm khinh bỉ bản thân mang lòng tiểu nhân. Sau khi bắt được bài khẽ đảo, Tà Phong Tử, Lâm Phiền và Tuyệt Sắc một tổ hướng về Thiên sơn ở phía tây bắc mà đi. Trương Thừa Long, Lôi Chấn Tử và một tên đệ tử Thanh Bình môn một tổ, tổ ba là Mộng Uyển và hai gã đệ tử Thanh Bình môn.
- Bảo trọng!
Lôi Chấn Tử bố trí trận thế, ba người chào hỏi lẫn nhau, sau đó đều lên đường.
…
Xe ngựa chạy, sắc trời dần tối, Tà Phong Tử ở vị trí mã xa phu, Lâm Phiền và Tuyệt Sắc thì ăn thịt dê nướng:
- Hòa thượng, có thể ăn chậm một chút được không?
Tuyệt Sắc vừa ăn vừa nói:
- Đạo gia các ngươi thật là thoải mái, phật gia ta ăn chút thịt cũng phải che giấu.
- Hừ!
Tà Phong Tử khinh miệt lên tiếng.
Lâm Phiền xoay người nói:
- Tà Phong Tử, giữa ta và ngươi có chút hiểu lầm, chẳng qua hôm nay phải chống lại Du Phong Lang, tốt nhất chúng ta nên hợp tác một chút.
Tà Phong Tử nói:
- Ta há là loại tiểu nhân đó?
Tuyệt Sắc cười nói:
- Tà phái đều là tiểu nhân, cho nên bổn phật gia mới càng tiểu nhân hơn.
Tà Phong Tử tức giận mắng:
- Chính đạo các ngươi dựa vào cái gì nói chúng ta là tà nhân? Chỉ vì thế lực chính đạo các ngươi lớn nhất sao? Tổ sư gia ta tham mộ quyền thế mà phạm sai lầm, trong lòng ta biết rõ. Vân Thanh môn ngươi thì sao? Lâm Huyết Ca của Vân Thanh môn ngươi giết minh hữu, thí sư, còn ngộ thương hơn trăm phàm nhân, vậy mà các ngươi còn uổng công thu dụng. Còn Thắng Âm tự ngươi nữa, phương trượng tiền nhiệm các ngươi tham mộ nữ sắc, tu hành Hoan Hỉ Phật, chà đạp bao nhiêu thiếu nữ trong sạch? Cuối cùng không phải vẫn chết hay sao, nếu như theo cách nói của các ngươi, Thắng Âm tự và Vân Thanh môn chẳng phải đều là tà phái ư?
- Chuyện này…
Tuyệt Sắc nhìn Lâm Phiền, hỏi:
- Ngươi thấy thế nào?
Lâm Phiền trả lời:
- Cho nên chúng ta mới kiên quyết xóa bỏ tội danh Liệt Hỏa giáo, các ngươi đã không còn là tà phái nữa.
- Ha ha.
Tà Phong Tử cuồng tiếu, nói:
- Cần chính danh của các ngươi sao? Các ngươi dựa vào cái gì mà chính danh? Người sinh ta là cha mẹ, người ta thụ nghiệp là ân sư, các ngươi là thần thánh phương nào, có tư cách gì chứng danh cho ta?
Lâm Phiền nghĩ một lát, đưa một hồ lô rượu qua, hỏi:
- Uống rượu không?
Tuyệt Sắc khen:
- Lúc không phản bác được, tốt nhất là nên đổi chủ đề… Rượu không tệ, đến nào, chúng ta tâm sự.
Tà Phong Tử không nhận hồ lô, lẳng lặng nhìn sao trên trời, để cho ngựa tự tìm đường, ngựa tiến vào một mảnh rừng cây thưa thớt, ngoài dự liệu phát hiện một con đường đá, ngựa tiếp tục đi về phía trước, đi qua một tòa miếu thờ đổ nát, chỉ thấy trên bảng ghi ba chữ Lôi Âm tự. Tà Phong Tử nói:
- Hòa thượng, ngươi đến Tây Thiên rồi.
Tuyệt Sắc chẳng để ý, nói:
- Ta vốn ở Tây Thiên, cần gì phải đến Tây Thiên?
- Hừ, ngươi nói năng điên khùng.
Tà Phong Tử không để ý tới hai người, tiếp tục dựa vào xe ngựa, mặc cho ngựa tự đi. Xe ngựa không nhanh không chậm đi trên đường đá, lại đi qua một tòa miếu thờ đổ nát, Tà Phong Tử nhìn qua, chỉ thấy trên bảng viết ba chữ Lôi Âm tự. Tà Phong Tử lạnh nhạt nói:
- Hạt yêu này tới tìm chúng ta rồi.
Trong lòng thầm rơi lệ, ba đường, tại sao lại chọn đường của mình? Ra cửa không xem hoàng lịch a…
Tuyệt Sắc và Lâm Phiền cùng nhìn bảng hiệu Lôi Âm tự, Tuyệt Sắc chập hai tay thành chữ thập, nói:
- A di đà phật. Đây là nạp tu di vào giới tử (không gian).
Cái gọi là nạp tu di vào giới tử, theo cách nói thông tục, ba người đã tiến nhập một không gian cách ly với ngoại giới. Giấu tu di trong giới tử, giới tử nạp tu di, có người hỏi hòa thượng, giới tử nhỏ như vậy, làm thế nào dung nạp được Tu Di sơn? Hòa thượng nói, ngươi đọc vạn quyển sách, đầu của ngươi có chứa được vạn quyển sách không?
Tuyệt Sắc cũng không phải nói là Du Phong Lang bố trí pháp trận phật môn, mà là nói cho hai người biết: ba người đã tiến vào pháp trận không gian do Du Phong Lang tạo ra, ngăn cách với ngoại giới.