Dưới sự dẫn đường của Tà Phong Tử, mọi người rất nhanh gặp được một tên đệ tử Thanh Bình môn ở thôn trang phụ cận phía đông, đệ tử thông báo cho Trương Thừa Long, hôm qua Thanh Bình môn đã rời khỏi nơi này, một tên hòa thượng dẫn đường, dẫn một phần đệ tử Thanh Bình môn đến Thiên sơn trước. Thiên sơn là địa bàn của Thắng Âm tự, Thanh Bình môn có hơn mười người thường, phần lớn là hài tử do môn nhân song tu sinh ra, còn có hai nữ tử bình thường, Thanh Bình môn phái đệ tử Kiếm tông hộ tống bọn họ. Còn đại bộ phận thì tiến nhập Thanh châu, xây dựng lại Thanh Bình môn.
Hỏi tại sao đắc tội triều đình, tại sao không phản kháng, đệ tử Thanh Bình môn trả lời:
- Hoàng Đế Bắc châu hoang dâm vô độ, mấy năm trước mới nạp một phi tử, tên là Du Phong Lang, còn gọi là Du phi. Nữ tử này không phải người thường, là Hạt yêu (yêu quái bọ cạp) đạo hạnh hai ngàn năm. Hạt yêu này có một muội muội, tu vi một ngàn hai trăm năm, các nàng một mực ở trong biển cát tại tuyệt địa mênh mông tu luyện. Hai mươi năm trước, muội muội của Hạt yêu cực kỳ hâm mộ sự phồn hoa của mười hai châu, lại thấy tu hành buồn khổ, mới tiến nhập mười hai châu. Nó hóa thân thành nữ tử bình thường tới Bắc châu, lại yêu mến thành thân với một thư sinh.
Đêm động phòng hoa chúc, Hạt yêu mê rượu, lại không có kinh nghiệm quan hệ, sau khi triền miên với thư sinh, hóa thành nguyên hình. Sáng sớm thư sinh tỉnh lại thì vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy trốn, chạy tới miếu thổ địa thì gặp hòa thượng khổ hạnh của Thắng Âm tự, mới xin giúp đỡ. Hạt yêu đuổi tới nơi hoang dã, hòa thượng khuyên nó buông tha thư sinh, quay trở về tuyệt địa mênh mông. Hạt yêu cầu xin thư sinh, thư sinh càng sợ hãi hơn, lúc này Hạt yêu mới giận dữ muốn giết cướp người, hòa thượng lập tức đứng ra ngăn cản. Mặc dù tu vi của hòa thượng không tệ, nhưng vẫn không phải đối thủ của Hạt yêu. Lúc này cung phụng của Thanh Bình môn là Túy đạo nhân ở cách đó không xa, thấy yêu thú gây họa, không nói hai lời liền xuất thủ tương trợ, cuối cùng đánh chết Hạt yêu.
Hạt yêu tu vi hai ngàn năm nghe tin muội muội mình chết, tức giận không kìm được, mới tới Thanh Bình môn, bị Thanh Bình môn đả thương, chưởng môn Thanh Bình môn thả cho nó đi. Nào ngờ Hạt yêu này tự biết mình không phải đối thủ Thanh Bình môn, lại lo lắng mình giết chóc quá nặng, sẽ dẫn tới thiên kiếp. Vì vậy mới hạ mình với Hoàng Đế Bắc châu, liên hợp với hoạn quan giả tạo tội danh, tịch thu gia sản chém đầu cả nhà thư sinh, diệt cửu tộc. Sau đó lại thả đôi song sinh mười tám tuổi là con gái thư sinh đi, để các nàng tìm Thanh Bình môn nương tựa.
Chưởng môn Thanh Bình môn biết Túy đạo nhân đường đột, chưa phân rõ trắng đen đã đánh chết Hạt yêu. Khoản nợ này Thanh Bình môn đành phải gánh lấy, vì vậy dẫn theo con gái thư sinh và môn hạ đệ tử rời khỏi Thanh Bình môn, để quân đội đốt Thanh Bình môn thành biển lửa.
Lâm Phiền nhíu mày, nói:
- Nếu như Du phi biết đại bộ phận Thanh Bình môn đã dời đến Thanh châu, còn một phần đệ tử và con gái của thư sinh đã tới Thiên sơn, liệu có chặn đường, giết cho hả giận hay không?
Thú chia thành linh thú và yêu thú, linh thú hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, tính tình ôn hòa, không đả thương người. Yêu thú cũng có phân chia, đặc biệt là yêu thú sau khi tu hành năm trăm năm có thể hóa hình người. Có vài yêu thú trời sinh thô bạo, như linh cẩu, bọn chúng cắn chết hải báo, chỉ ăn một số nhỏ, không phải hoàn toàn vì thức ăn. Còn một loại yêu thú thì mặc dù yêu tính mười phần, nhưng lại có thể tự khắc chế bản thân, không chủ động đả thương người, chỉ khi bị chọc giận mới ra tay. Loại yêu thú này có môn phái sẽ nhất nhất đánh chết, có môn phái sẽ làm như không nhìn thấy.
Hạt yêu Du Phong Lang này hiển nhiên là loại thứ hai, vì cái chết của muội muội mà phẫn nộ, thù hận này khó có thể xóa đi, trừ phi thư sinh, Thanh Bình môn và Thắng Âm tự bị hủy diệt toàn bộ. Tiền căn hậu quả như thế cho nên Thắng Âm tự mới chủ động trợ giúp người đạo môn.
Nghe Lâm Phiền nhắc nhở như vậy, đệ tử Thanh Bình môn mới giật mình nói:
- Cáo từ trước.
Bốn người nhìn về phía Trương Thừa Long, Trương Thừa Long nói:
- Cùng đi xem.
- Hừ, hạt yêu hai ngàn năm.
Tà Phong Tử ôn hòa nói:
- Năm người chúng ta chia thế nào?
Lôi Chấn Tử nói:
- Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm.
Lâm Phiền có chút sợ hãi, hắn đã gặp giao long ngàn năm ở Đông Hải, mặc dù giao long thuộc long mạch, hạt yêu không thể so sánh, nhưng tu vi hai ngàn năm thì quả thực rất đáng sợ. Chẳng quả, Lâm Phiền cũng ủng hộ cách làm của Lôi Chấn Tử, có việc nên làm, có việc không nên làm. Đồng thời phản đối cách nói chỉ quân tử mới như vậy, cho dù là tiểu nhân thì cũng có việc có thể làm, có việc không thể làm.
…
Đệ tử Thanh Bình môn đuổi theo đại bộ phận Thanh Bình môn, còn năm người Lâm Phiền thì đi tới Thiên sơn.
Thảo nguyên mênh mông, suốt một canh giờ truy tìm, từ xa có thể nhìn thấy vài chiếc xe ngựa chạy như bay trên thảo nguyên, trên đám mây còn có bốn năm đệ tử Kiếm tông Thanh Bình môn đề phòng hai bên. Còn tên hòa thượng kia, không phải Tuyệt Sắc thì là ai?
Thái độ của Tuyệt Sắc rất khác thường, vô cùng khẩn trương, lúc thấy là người đồng đạo, mới thở phào một hơi, nhưng khi nhìn thấy Lâm Phiền, lại nở nụ cười, nói:
- Phật gia đã biết là ngươi không chết mà.
- Đạo gia dù chết thì cũng không cần ngươi nói những lời này.
Lâm Phiền trả lời.
Tuyệt Sắc cười lớn, sau đó nghiêm mặt nói:
- Mấy vị tương trợ, bần tăng vô cùng cảm kích, chẳng qua Du Phong Lang này thần thông quảng đại, bần tăng một mực cảm thấy đối phương đang ở bên cạnh chúng ta, nhưng lại không thể cảm nhận được vị trí của nó. Việc này không liên quan đến mấy vị, không cần nhảy vào vũng nước đục này.
Trương Thừa Long kiến thức rộng rãi, nói:
- Ta nghĩ Hạt yêu còn chưa đuổi theo đâu, chẳng qua nó đã phát hiện chúng ta tới Thiên sơn, sớm muộn cũng sẽ đuổi kịp thôi. E rằng hoàng hôn ngày mai, viện quân của Thanh Bình môn mới đến.
Tuyệt Sắc gật đầu, nói:
- Cao thủ Thắng Âm tự cũng cần ít nhất mười bốn canh giờ mới có thể đến. Việc này là món nợ giữa Thắng Âm tự và Thanh Bình môn với nó, mấy vị hãy sớm rời đi thì hơn.
Trương Thừa Long cười lớn:
- Ma giáo ta lấy thân vấn đạo, nào có người sợ chết? Mặc dù tu vi ta thấp kém, nhưng cũng có hai phần xương a.
Trương Thừa Long đã hơn năm mươi tuổi, Kim Đan viên mãn, cuộc đời này e rằng rất khó có thể tiến vào cảnh giới Nguyên Anh.
Lôi Chấn Tử nói:
- Lôi sơn cũng có đảm lược.
Tà Phong Tử cười khổ, các ngươi có thể đừng thổi phồng môn phái các ngươi được không? Ngươi lấy danh nghĩa môn phái mà nói, còn mình thì ngược lại muốn đi, như vậy chẳng phải Liệt Hỏa tông sẽ mang cái tiếng xấu sợ chết hay sao? Người xui xẻo uống nước lạnh cũng mắc răng, vốn dĩ là đến Bắc châu điều tra xem Thanh Bình môn có người tên là Bạch Bố Y hay không, không ngờ vừa tới đã bị kéo vào vũng nước đục này. Được, ta muốn xem xem đám chính đạo dối trá các ngươi có bao nhiêu gan dạ đảm lược?
Mộng Uyển nói:
- Không có gì.
Không có gì là đi hay không? Không liên quan đến uy danh môn phái, nếu tất cả mọi người đi, nàng sẽ đi.
Mọi người nhìn Lâm Phiền, Tà Phong Tử có thù tất báo, lần trước chịu thiệt thòi ở Đại Tuyết sơn, cũng hiểu rõ bản tính Lâm Phiền, tên này có chút thông minh vặt, đáng tiếc người thông minh vặt đều sợ chết. Lâm Phiền sảng khoái nói:
- Tất sẽ toàn lực, chẳng qua, nếu người trong xe ngựa chết sạch, chúng ta cũng không cần phải chịu chết a.
Lời này mặc dù có chút khó nghe, nhưng cũng rất có lý. Bọn họ phải bảo vệ người trong xe ngựa, nếu như những người này chết sạch, dưới tình huống biết rõ là không thể địch lại, chạy trốn chính là lựa chọn tốt nhất. Vừa nghe thấy lời này, Trương Thừa Long nở nụ cười, nói:
- Ta là tuần sát sứ Tầm Long cung, lúc chạy thì không phải nhanh bình thường đâu. Ừm… Tà Phong Tử, ngươi thì sao?
- Đi, tại sao lại không đi, chỉ là Hạt yêu hai ngàn năm mà thôi.
Tà Phong Tử lạnh nhạt trả lời.