Tuần sát sứ Trương Thừa Long của ma giáo Tầm Long cung, Lâm Phiền Vân Thanh môn, Lôi Chấn Tử Lôi sơn Nam châu, nữ đệ tử Mộng Uyển Thiên Côn môn, Tà Phong Tử Liệt Hỏa tông Tử Tiêu điện, tổng cộng năm người đến Thanh Bình môn hỏi chuyện Bạch Bố Y.
Mộng Uyển của Thiên Côn môn là thuộc Toàn Chân nhất mạch, là người cấm dục đoạn tình, mặc một bộ bạch y, thanh nhã động lòng người, có vài phần khí chất tiên tử. Trương Thừa Long nhiều tuổi nhất, mà ma giáo lại có thực lực mạnh nhất, cho nên cũng trở thành lĩnh đội lần này. Lôi Chấn Tử mặc dù tính tình ngay thẳng, nhưng lại là loại người đại trí giả ngu. Tà Phong Tử mang một cái hồ lô lớn trên lưng, thần sắc lạnh nhạt quan sát bốn người đồng hành cùng mình.
Một đường theo hướng bắc mà đi, Tầm Long cung am hiểu tình báo, Trương Thừa Long cũng rất thông thuộc địa lý mười hai châu, ngoại trừ Mộng Uyển ít nói ra, Lâm Phiền, Lôi Chấn Tử và Trương Thừa Long thì lại tương đối hòa hợp. Còn Tà Phong Tử thì không trò chuyện, thậm chí cũng rất ít nhìn bọn hắn, lộ vẻ kiệt ngạo. Ngoại trừ lúc ba người nhắc đến Quỷ môn.
Thiên Côn môn là Toàn Chân nhất mạch, vốn không nằm trong liên minh chính ma, bọn họ không nguyện ý nhập thế, nhưng ma quân và chưởng môn Thiên Côn môn có chút giao tình. Cuối cùng Thiên Côn môn gia nhập vào liên minh chính ma, chẳng qua cho tới nay vẫn không quan tâm đại thế thiên hạ và việc trong liên minh, có vài phần hương vị “chỉ quét tuyết trước sân nhà mình” (*), cũng không hề quan tâm tới việc Quỷ môn tái xuất.
(*) tuyết sân nhà ai thì nhà đấy quét, ý bảo chỉ biết lo cho bản thân, không quan tâm người khác
Quỷ môn tái xuất không chỉ là tin tức xấu đối với chính ma, mà đối với tà phái cũng vậy. Người Quỷ môn không phân biệt chính tà, lấy giết chóc làm ý nghĩa sinh tồn, người trong Quỷ môn bình thường đều có tu vi thấp, không đủ gây loạn, tà phái cũng không để trong lòng. Nhưng cao thủ Quỷ môn tu vi cao thâm lại thích tìm tới đám người chính tà ma, người tu chân hồn phách không chỉ càng uy lực, mà còn có thể lấy đầu lâu để luyện chế pháp bảo Quỷ môn Âm Hồn khô.
Tà Phong Tử cũng xen vào hỏi:
- Tục truyền, môn đồ Quỷ môn đều là dân chúng bình thường, còn Oan Hồn phiên có thể hút máu huyết chủ nhân, điều khiển Oan Hồn phiên càng nhiều lần thì chết càng nhanh, làm thế nào có thể xuất hiện cao thủ?
Trương Thừa Long nói:
- Quả thực, nếu như là dân chúng bình thường lợi dụng Quỷ môn thuật để luyện chế Oan Hồn phiên thì không đủ gây rắc rối. Cái gọi là cao thủ Quỷ môn, chính là những người tu đạo vốn tu hành thành công, đạt tới Trúc Cơ viên mãn, bọn họ không giống những đệ tử cấp thấp chỉ biết giết chóc, không những có thể điều khiển Oan Hồn phiên không làm tổn tại bản thân, mà thậm chí ngay cả đối thủ mạnh hay yếu cũng lười phân loại. Hai kiện pháp bảo của Quỷ môn, chỉ riêng Oan Hồn phiên cũng đã vô cùng lợi hại. Âm Hồn khô, theo văn hiến ghi chép lại, năm xưa Vạn Tà môn đánh vào tổng đàn Quỷ môn, chưởng môn Vạn Tà môn một mình đánh với tổng hộ pháp Quỷ môn sử dụng năm cái Âm Hồn khô, song phương đại chiến mất một ngày, cuối cùng mặc dù diệt được tổng hộ pháp Quỷ môn, nhưng chưởng môn Vạn Tà môn cũng bị âm khí xâm nhập, mấy chục năm sau thì vũ hóa. Đương nhiên, tổng đàn Quỷ môn cũng có pháp trận hộ giáo, nếu không thì đã rất dễ dàng rồi.
Tà Phong Tử hỏi:
- Cao thủ Quỷ môn có đặc điểm gì?
Trương Thừa Long nói:
- Không biết, có không ít là đệ tử chính đạo, ma giáo và tà phái, bởi vì tu vi không cách nào tinh tiến nữa, không cam lòng hoặc cơ duyên xảo hợp mà gia nhập Quỷ môn, luyện thành Oan Hồn phiên, thực lực tăng mạnh. Chính vì thế, cho nên lúc bọn họ luyện chế Âm Hồn khô, đều phải lựa chọn người có đạo hạnh cao thâm. Vạn Tà môn diệt Quỷ môn, cũng bởi vì tổng tuần sát sứ của Vạn Tà môn bị bốn tên đệ tử Quỷ môn giết, đoạt đầu lâu, luyện thành Âm Hồn khô. Còn may là chưa luyện thành thì Vạn Tà môn đã đánh vào tổng đàn, bằng không Âm Hồn khô dùng đầu của vị tổng tuần sát sứ kia không biết sẽ có bao nhiêu uy lực.
Vì Quỷ môn vừa phát triển đã bị diệt, cho nên phần lớn ấn tượng của mọi người đều dừng lại trên người đệ tử Quỷ môn cấp thấp, rất ít người chú ý tới số lượng đệ tử tinh anh cực ít.
Tà Phong Tử hỏi:
- Làm thế nào để phá Oan Hồn phiên?
Trương Thừa Long nói:
- Có rất nhiều đạo thuật để phá Oan Hồn phiên của đệ tử cấp thấp, ta nghĩ sau khi Quỷ môn tái xuất, liên minh chính ma các phái đều sẽ thông báo cho môn nhân phương pháp đối phó với Oan Hồn phiên. Nhưng nếu là đệ tử tinh anh thì rất khó nói, linh hoạt bách chiến, bản thân lại tu đạo thuật, khó đối phó.
Tà Phong Tử hỏi lại:
- Có thể nhìn thấu bọn chúng không?
Liệt Hỏa giáo không có văn hiến đầy đủ như chính đạo.
- Có thể.
Trương Thừa Long nói:
- Người của Quỷ môn, hắc khí chân sinh, bao bọc toàn thân, không thể che giấu.
Nghe nói vậy, Tà Phong Tử mới yên tâm một chút, việc này không giống chính tà đối lập, hai bên là vì lý niệm khác biệt mà tạo thành xung đột, cuối cùng trở thành tử địch. Còn Quỷ môn và chính ma tà đều không oán không cừu, nhưng vì ngươi có tu vi nên mới bị bọn họ để mắt tới. Đệ tử ở trong tổng đàn thì vô sự, nhưng đệ tử ra ngoài thì rất khó nói. Tà Phong Tử thầm nghĩ: Khó trách Vạn Tà môn lại dẫn đầu diệt Quỷ môn, Quỷ môn này quả thật khiến tất cả mọi người tu chân đều cảm thấy bất an.
Giống như tà phái xâm lấn, một số muốn tranh đoạt linh sơn phúc địa, một số dùng bá tánh luyện pháp bảo tà môn, một số thì chiếm núi xưng vương, không đủ đoàn kết. Mà chính ma gần như chưa từng cùng chí hướng, giữa chính đạo cũng rất ít lui tới với nhau, đén khi tai vạ ập đến, bọn họ mới cùng liên hợp. Nếu Quỷ môn an toàn phát triển, nói không chừng liên minh chính ma sẽ xuất hiện thêm một tà phái.
Tà Phong Tử nhìn Mộng Uyển, Thiên Côn môn này quả thực chỉ quét tuyết trước sân nhà mình, lúc đại chiến tà đạo ba trăm năm trước, Thiên Côn môn không phái người nào ra. Mà tà phái cũng thông truyền tất cả môn phái, trước hết không nên trêu chọc Toàn Chân nhất mạch. Không biết Thiên Côn môn có nghĩ tới việc một khi chính ma bị tà phái tiêu diệt, bọn họ còn có thể sống được bao lâu? Ngươi muốn tĩnh tâm tu luyện, cũng phải nghĩ xem thế gian này có dung dưỡng được một nơi cho ngươi tu luyện hay không.
Lại nhìn Lâm Phiền, trong lòng Tà Phong Tử thầm nghĩ: Vân Thanh môn thì còn có chút quy củ, không chọn mới, không chọn tài, người muốn lưu thì lưu lại, muốn đi thì đi, nhưng lực ngưng tụ lại càng thêm hùng hậu. Hơn nữa đám tài tuấn đồng lứa Vân Thanh môn nhiều, sớm muộn cũng trở thành thủ lĩnh chính đạo thôi. Lôi Sơn phái Nam châu? E rằng chính là môn phái khó đối phó nhất, ngay cả chính đạo ma giáo cũng không hiểu biết nhiều về bọn họ.
…
Năm người bay trong mây, tiến nhập Thanh châu. Thanh châu diện tích nhỏ, dân cư đông, nước nghèo dân phú, tạo thành tương phản mãnh liệt với bắc châu. Cuộc sống dân chúng phong phú, thu nhập của triều đình tới chín thành là từ thuế, ngay cả Hoàng Đế cũng không quá tam thê tứ thiếp, rất được dân chúng kính yêu, cho nên người Thanh châu rất có cảm giác tự hào. Trăm năm trước, biên cảnh Bắc châu và Thanh châu phát sinh xung đột, năm nghìn lang kỵ của Bắc châu tiến thẳng vào Thanh châu, biên phòng của Thanh châu không quá mấy trăm người. Nhưng thổ hào lại lập tức tập kết tư quân chống đỡ, hơn nữa còn bố cáo thiên hạ, chiêu mộ khắp mười hai châu được ba mươi vạn, chống lại lang kỵ Bắc châu ở thảo nguyên Lũng Bắc. Mặc dù như thế, nhưng Thanh châu nước nghèo dân mạnh cũng tạo thành Thanh châu có quân sự yếu kém nhất mười hai châu. Thổ hào đều là thượng thư triều đình, mười năm trước triều đình đã bắt đầu trưng binh mã thuế, Thanh châu không binh, chiêu mộ dũng sĩ mười hai châu làm binh, xây dựng một đại quân trấn thủ biên quan không kém gì mười vạn Lang kỵ của Bắc châu.
Chẳng qua, Bắc châu nước giàu dân nghèo, có bốn mươi vạn tinh bình, còn có mười vạn ngự lâm quân là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, thực lực đứng đầu mười hai châu, một khi Bắc châu toàn diện xâm lấn, nếu Trung châu không ứng cứu, Thanh châu chắc chắn sẽ diệt quốc. Triều đình Trung châu càng hi vọng làm hàng xóm với Thanh châu chứ không phải làm hàng xóm với Bắc châu, tất nhiên sẽ không ngồi yên không quản, cũng chính vì nguyên nhân đó, trăm năm qua, tại biên cảnh Bắc châu và Thanh châu mặc dù thường xảy ra xung đột, nhưng đều là chuyện nhỏ.
Thanh châu trọng văn khinh võ, phúc địa phồn hoa, là nơi phong nguyệt nổi danh nhất mười hai châu, Thanh châu còn dưỡng ra vô số tài tử thi nhân. Rượu ngon mỹ vị cũng là có một không hai trong mười hai châu, ngay cả thương nhân Đông châu cũng đến Thanh châu mua rượu để bán, đến Đông châu, giá rượu tăng lên gấp mấy lần mà vẫn là cung không đủ cầu.