Diệp Vô Song vui vẻ nói:
- Cao nguyên Bắc châu, có rất nhiều nơi quanh năm băng tuyết bao trùm, còn có Thiên Sơn Dao Trì, núi lửa ôn tuyền…
Thật nhiều nơi để vui chơi.
Bạch Mục nói:
- Bắc châu là vùng đất phật đạo sánh ngang, từ xưa đã có nhiều cao tăng danh đạo, chẳng qua, Bắc châu nước mạnh dân nghèo, hoàng đế hoang dâm vô đạo, dân chúng lầm than, mười năm nay đều có bạo động hoặc khởi nghĩa. Người chạy nạn tràn vào Thanh châu, Hoàng Đế Thanh châu nhân từ, thu nhận những dân chúng này, lại khiến càng nhiều dân chạy nạn thoát ly Bắc châu, triều đình Bắc châu vô cùng bất mãn, trở mặt với Thanh châu, còn có ý động binh. Nghe nói triều đình Thanh châu đang phái sứ giả đến Trung châu cầu kết minh.
Tuần sát sứ ma giáo Tầm Long cung Trương Thừa Long ở bên cạnh nói:
- Lúc đến Trung châu, ta đã nghe nói Thanh Bình môn bí mật giấu hai nữ tử, Hoàng Đế Bắc châu tức giận, mười vạn ngự lâm quân tiến thẳng tới Thanh Bình môn. Bắc châu hỗn loạn, dân chúng bất mãn, nghe đồn còn có tà giáo truyền bá.
Tà giáo này không phải tà phái, mà là dùng những luận điệu thần quỷ hoang đường để mở rộng thu môn đồ. Trong lịch sử có rất nhiều chuyện như vậy, lúc dân gian bất mãn triều đình tới cực điểm, chính là lúc tà giáo mọc rể nẩy mầm. Nhưng tà giáo cũng có rất nhiều loại, giống như Bạch Liên giáo Thanh triều, dùng danh nghĩa Thánh Mẫu, nổi cờ phò Thanh diệt Dương. Không thể không nói tất cả đều không tốt, giống như đời trước có Minh giáo mang sắc thái tôn giáo hô to khẩu hiệu lật đổ Nguyên phục Minh.
(Truyện được thực hiện bởi nhóm black)
Nhắc đến tà giáo, bốn người Vân Thanh môn lập tức nghĩ tới Quỷ môn, đệ tử Quỷ môn tu vi không cần cao, cũng không cần căn cốt và thiên phú, chỉ cần biết pháp môn, được giáo chủ ban cho đầu lâu, giết một số người là có thể luyện thành Oan Hồn phiên. Chẳng qua Quỷ môn không có khả năng tham gia vào chiến tranh trong dân gian. Bởi vì đệ tử quỷ môn sau khi tu luyện, đều sẽ đánh mất bản tính, thích giết chóc. Nhưng nếu như quỷ môn thu tín đồ quá nhiều, phát triển ở Bắc châu, tương lai muốn tiêu diệt e rằng rất khó.
Trương Thừa Long không nhận được tin tức Quỷ môn tái xuất, hôm nay nghe bốn người nói như vậy, nhíu mày nói:
- Xem ra Tầm Long cung cần phải gia tăng điều tra. Bốn vị, lần này Tử Tiêu điện phó thác, đương nhiên không thể cự tuyệt. Ta dẫn đầu, hy vọng Vân Thanh môn sẽ có một người đứng ra.
Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:
- Tại sao?
Trương Thừa Long nói:
- Đây là ý của Tử Vân Chân Nhân.
Trương Thừa Long lịch duyệt sâu, biết Tử Vân Chân Nhân đang nghĩ gì, Tử Vân Chân Nhân lo lắng Vân Thanh môn hoặc Lôi sơn đi nhiều người, sẽ làm cẩu thả, cuối cùng thoái thác tội danh Thanh Bình môn. Nhìn thái độ Tử Vân Chân Nhân mà xem, rõ ràng không tồn tại sự tín nhiệm đối với đồng đạo. Cũng không thể trách hắn được, không có lửa làm sao có khói, Vân Thanh môn không có lòng tranh bá, nhưng chưởng môn đời này của Lôi sơn hùng tài vĩ lược, chưa chắc đã không muốn tranh chức thủ lĩnh đệ nhất chính đạo. Ma quân cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Tử Vân Chân Nhân, phát hiện hắn không phải là người đứng đầu uy tín, ngược lại ma giáo càng thêm thân cận với Vân Thanh môn và Lôi sơn. Ma quân cho rằng, Tử Tiêu điện miệng cọp gan thỏ, vì truyền thừa và đẳng cấp, cho dù không có kẻ thù bên ngoài xâm lấn thì không đến trăm năm tất xảy ra nội loạn.
Trương Thừa Long bổ sung:
- Các ngươi có thể chọn một người, ta sẽ giải thích rõ với Lôi sơn Nam chau và Thiên Côn môn Vân châu.
Thiên Côn môn, Tử Tiêu điện và Lôi Sơn phái chính là tam giáp chính đạo.
Trương Thừa Long vừa đi, đám người Diệp Vô Song đều nhìn về phía Lâm Phiền, trước khi ra ngoài, chưởng môn đã dặn, gặp phải chuyện thì hỏi ý Lâm Phiền, trước mắt ba người đều muốn đi, nhưng danh ngạch chỉ có một. Lâm Phiền cười, lấy trong nhẫn càn khôn ba hạt đậu, nói:
- Đoán cây đậu, đoán trúng thì đi, không được dùng thần thức.
Hắn thầm nghĩ, đi cũng được, cứ xem vận khí thế nào đã.
Lâm Phiền cầm ấm trà trên bàn, lấy vài hạt thả vào, tay trái cầm ấm trà, tay phải lắc, sau đó đặt ấm trà xuống bàn, hỏi:
- Ai tới trước?
- Ta!
Diệp Vô Song không chút khách khí xông lên, nói:
- Một hạt.
Quá đơn giản, chỉ có thanh âm một hạt đậu va chạm.
- Bạch Mục?
Lâm Phiền nhìn Bạch Mục, sau đó nói:
- Không được dùng tiền đồng để tính.
Bạch Mục vội thu tiền đồng lại, nghĩ một lát rồi nói:
- Ta vốn định đoán là một hạt, nhưng nếu Vô Song đã đoán rồi, vậy ta sẽ đoán là hai hạt.
Cổ Nham không đợi Lâm Phiền hỏi, liền nói:
- Ba hạt.
- …
Lâm Phiền sửng sốt hồi lâu, nói:
- Các ngươi có thể nhìn cho kỹ, thử nghĩ xem, tại sao chỉ có thanh âm một hạt đậu va chạm, nếu như chỉ có thanh âm một hạt, vậy đoán hai hạt hay ba hạt có phải là không đúng không?
Diệp Vô Song mừng rỡ reo lên:
- Thì ra là một hạt.
Nói xong, cầm nắp mở ra, hét:
- Ai nha, hạt đậu đâu rồi? Lâm Phiền, ngươi chơi gian.
- Ta biết ngươi sẽ đoán một hạt, cho nên mới cố ý trêu ngươi thôi, nhưng ta lại không nghĩ bọn họ sẽ đoán hai hạt, ba hạt.
Diệp Vô Song tuyệt đối không thể đi, dựa theo kinh nghiệm trước kia, chiêu đầu tiên Diệp Vô Song ra tay chính là Phích Lịch Chấn Quang quyết thông sát địch ta, nói cả vạn lần mà nha đầu này cũng không chịu sửa. Người một nhà thì bỏ đi, nhưng lần này đi cùng đồng bạn, làm đồng bạn bị thương, thậm chí bị hại, vậy phải ăn nói thế nào? Cho nên Lâm Phiền mới cố ý dụ Diệp Vô Song mắc câu.
(Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ tại vipvandan.vn)
Diệp Vô Song trợn mắt, nói:
- Nhất định là ngươi dùng pháp thuật.
Lâm Phiền bất đắc dĩ, đem một hạt đậu bỏ vào ấm trà, sau đó tay phải lắc ấm trà, khoảnh khắc đặt ấm trà xuống bàn, nắp ấm trà khẽ mở ra, hạt đậu cũng theo khe hở mà lăn vào tay Lâm Phiền.
Lâm Phiền nói:
- Nếu chỉ có một thanh âm, ta nghĩ Cổ Nham sư huynh và Bạch Mục sẽ không có biện pháp lựa chọn, sẽ suy nghĩ tại sao, sau đó trông thấy tay trái ta cầm hai hạt đậu, tay phải cầm một hạt đậu, sẽ đoán ra trong ấm trà không có hạt đậu nào.
Bạch Mục hổ thẹn nói:
- Ta chỉ tập trung nhìn ấm trà.
Cổ Nham hiểu ra, nói:
- Người vì chuyên chú mà vong, cầu gốc quên ngọn, dường như là chính đạo, nhưng không ngọn thì tại sao lại có gốc?
Điên rồi, chuyện này mà ngươi cũng muốn lĩnh ngộ?
Lâm Phiền nói:
- Nếu đã như vậy, ta đành phải đi thôi.
Diệp Vô Song căm giận bất bình, nói:
- Vì sao ta không thể đi?
Nàng cũng nhìn ra được Lâm Phiền muốn đào thải nàng, tùy tiện chọn hai người kia.
- Thử nghĩ mà xem, ngươi cùng đồng bạn Thiên Côn môn và Lôi sơn đi chung, đột nhiên có một con yêu thú cự điêu tập kích, ngươi sẽ làm thế nào?
Diệp Vô Song cầm pháp quyển, nói:
- Phích Lịch Chấn Quang quyết… Thế nào? Bây giờ tốc độ xuất pháp quyển của ta rất nhanh, cam đoan địch chưa tới gần đã trúng chiêu.
- Vấn đề chính là Phích Lịch Chấn Quang quyết của ngươi, vốn dĩ bốn năm người đấu một đại điêu, bây giờ biến thành ngươi một mình đấu với đại điêu mù mắt.
- …
Diệp Vô Song bất đắc dĩ nói:
- Không đi thì không đi.
Bạch Mục cười nói:
- Vô Song, ngươi hãy từ bỏ tật xấu này đi.
Diệp Vô Song buồn rầu lắc đầu:
- Ta đã thử rồi, nhưng lúc cấp bác, ta lại dùng Phích Lịch Chấn Quang quyết trước.
Bạch Mục nhìn Lâm Phiền, đây là thói quen tâm lý. Giống như bản năng vậy, một người dưới tình huống đột phát, không thể suy nghĩ nhiều, chỉ phản ứng bản năng.
Cổ Nham thản nhiên nói:
- Vậy làm phiền Lâm Phiền sư đệ rồi.
Lâm Phiền cũng không nghĩ gì nhiều, nếu đã có kết quả thì cũng không cần từ chối, trả lời:
- Không dám.