Mười hai năm trước, Cổ Bình rời khỏi Vân Thanh môn, lúc đó Cổ Nham chỉ mới tám tuổi, nhưng lại biết rõ đoạn cố sự này của Lâm Huyết Ca. Hơn nữa còn biết thần lôi có thể truyền thụ. Quý Thủy Âm Lôi của Lôi Sơn phái không truyền thụ pháp môn, chỉ để đệ tử sử dụng thuần thục Ngũ Hành lôi quyết, sau khi lĩnh hội thấu triệt, chậm rãi dung hợp Ngũ Hành chi lôi, lấy Thủy lôi làm chủ, mới trở thành Quý Thủy Âm Lôi. Quý Thủy Âm Lôi này tuyệt đối không phải là Quý Thủy Âm Lôi mà Lâm Phiền vẽ bùa có thể so sánh. Quý Thủy Âm Lôi và Thái Ất thần lôi chính là hai đại thần lôi của chính đạo. Khoảng cách giữa thần lôi và Thái Ất thần lôi rất xa, nhưng thần lôi có thể truyền thụ, đây chính là đường tắt, bản thân thần lôi có thể phá tà phá khí, uy lực cực lớn, khiến vô số người thèm muốn.
Cổ Nham chỉ biết rằng Lâm Huyết Ca còn sống, nhưng không biết Lâm Huyết Ca cũng đã trở thành một người thanh tu, việc này ngay cả Cổ Bình cũng không biết. Mà theo Lâm Phiền thấy, cho dù Lâm Huyết Ca biết Thái Ất thần lôi thì cũng vô dụng. Anh hùng như thế sa ngã, thật đáng tiếc. Nếu như mình học được thần lôi thì tốt rồi, học Thiên Mang tâm pháp làm cái gì chứ, dùng thần lôi pháp dương quang đại mới là chính đạo. Lâm Phiền không khỏi nhớ tới thiên kiếp giao long, trăm ngàn thiên lôi trút xuống, cho dù là bán thần chi long cũng không thể địch nổi.
(Truyện được thực hiện bởi nhóm black)
Ra khỏi dãy Cửu Lang sơn, cũng dần mất đi sự lo lắng đối với Quỷ môn, ngoại trừ Cổ Nham ra, ba người khác đều đùa giỡn nói chuyện phiếm. Sau đó bọn họ bị một đạo bạch hồng chặn lại.
- Đường này do ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn qua đường này…
Còn chưa nói xong, Lâm Phiền đưa mắt nhìn, không phải Trương Thông Uyên thì là ai? Tên này trời sinh hiếu chiến, đi khắp nơi chặn đường đánh nhau, lần trước bị mình và Tây Môn Soái đánh bại, vậy mà vẫn không thu liễm.
Trương Thông Uyên cười nói:
- Thì ra là cố nhân, đến Tử Tiêu điện phải không?
Con bà nó, đánh không lại. Trương Thông Uyên vẫn không nghĩ ra biện pháp phá giải phật đao lục ngọc của Lâm Phiền, mặc dù có thể chống lại đối phương, nhưng lần trước Lâm Phiền không đồng ý một chọi một, lần này ắt hẳn cũng sẽ không. Tại Thúy Lục cốc cũng xem như có giao tình, Trương Thông Uyên tiến lên phất tay, cười nói:
- Ngươi còn chưa chết, rất tốt.
Lâm Phiền cũng không tức giận, lấy một con lợn sữa từ trong nhẫn càn khôn ra, nói:
- Ăn một con không?
Trương Thông Uyên cười ha hả, nói:
- Trong mạng của ngươi là tạo hóa, da hồ ly cũng của ngươi, không chạy đi đâu được.
Mặc dù hắn thấy da liền đoạt, nhưng cũng biết cái gì gọi là tâm thái khiêm nhượng. Mặc dù Lâm Phiền cướp da hồ ly, nhưng Trương Thông Uyên cũng không tức giận, có thể nhặt được một cái mạng từ trong tay phiến tử vân phân thân của Bách Nhãn ma quân, chính là tạo hóa của Lâm Phiền.
Lâm Phiền có chút xấu hổ, ngượng ngùng cất con lợn sữa đi.
Trương Thông Uyên ghé tới bên tai Lâm Phiền, nói:
- Ta nghe nói bên cạnh Thập Vạn Đại Sơn có một đầu yêu thú ngàn năm, chúng ta làm một vố không?
Làm một vố? Đây không giống lời của người tu chân, mà là giọng điệu của sơn tặc hay phỉ tặc. Chẳng qua lần trước mình và Tây Môn Soái giả vờ đạo mạo, nhưng cuối cùng vẫn muốn làm chuyện bắt cóc tống tiền.
Trương Thông Uyên nói:
- Ngươi đã có nhẫn càn khôn, có thể không quan tâm, nhưng ta có thể tặng ngươi một kiện pháp bảo chưa khai quang, như thế nào?
Muốn hợp tác thì phải hợp tác với người có nhẫn càn khôn, Trương Thông Uyên rất thông minh, nếu như không phải nhảy ra một cái Liệt Hỏa giáo, hắn đã sớm đi Tây châu tìm Tây Môn Soái rồi. Mặc dù trước kia có hiểu lầm, nhưng về sau lại có giao tình với Lâm Phiền, không biết chừng có thể cùng đi đánh yêu thú ngàn năm một phen. Túi càn khôn a, đây chính là pháp bảo mà trước mắt mình cần có nhất.
- Không đi.
Lâm Phiền lắc đầu, không phải hắn khinh thường pháp bảo, mà lần trước trong trận chiến với yêu hồ ngàn năm, yêu hồ kia chỉ có tu vi hai trăm năm, cuối cùng không phải nhờ có Tuyệt Sắc thì đám người mình, Tây Môn Soái và Trương Thông Uyên đã bị giam hãm trong huyễn cảnh rồi. Hơn nữa yêu thú này ở gần như vậy, lại không cần phải vượt ngàn dặm xa xôi đi tiêu diệt. Chỉ cần yêu thú rời Thập Vạn Đại Sơn đả thương người, Trương Thông Uyên há có thể đi tìm mình, chỉ e đã sớm tìm đám tay chân Tử Tiêu điện, mượn việc công béo túi riêng, lấy cớ tiêu diệt yêu thú bảo vệ bá tính, kéo một đám người đi quần ẩu rồi.
(Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ tại vipvandan.vn)
Trương Thông Uyên mất hứng, nhìn Cổ Nham hỏi:
- Tên kia là đệ nhất cao thủ thế hệ trẻ của Vân Thanh môn các ngươi?
- Thì sao? Muốn đánh nhau?
Lâm Phiền hỏi.
- Không đánh, ta sợ tên tiểu nhân ngươi sẽ ám toán.
Trương Thông Uyên giống như rất hiểu rõ Lâm Phiền, nói:
- Chúng ta cùng đi a.
…
Lần trước Lâm Phiền bị bắt đến Tử Tiêu điện, trong lòng khó chịu, lại phải sắp xếp lời kịch với Tam Tam Chân Nhân, nên không có tâm tình xem cảnh đẹp núi tiên. Bây giờ nhìn kỹ, quả thật không thể không thừa nhận Tử Tiêu điện là đệ nhất chính đạo, dãy Tử Tiêu sơn có thể xem là kỳ công. Biển mây theo gió cuốn đi, ngọn núi lúc ẩn lúc hiện, trên núi có cổ tùng ngàn năm, có quái thạch kỳ lâm, còn có ba trong mười đại danh tuyền của mười hai châu, hiếm có nhất chính là tiên sơn phúc địa.
Chánh điện ở trên ngọn núi cao nhất, hùng vĩ vô cùng, Trương Thông Uyên dẫn bốn người hạ xuống, đây là núi dùng để đón khách, khách nhân đến từ bên ngoài đều dừng ở nơi này chờ đợi, đến thời gian mới có thể đi chánh điện. Hạ xuống bãi cỏ trên Nghênh Khách sơn, cảm thấy vô cùng thoải mái, sương phòng rộng rãi sa hoa, dùng bạch sắc nguyên thạch chạm trổ. Trên núi còn có mấy gốc cổ tùng trăm năm và không ít linh thú tiên hạc.
Thủ bút và khí phách này, Vân Thanh môn tuyệt đối không thể so sánh, đón tiếp Vân Thanh môn, không ngờ dẫn kiến đến một tông nào đó, do Tông chủ tiếp đãi. Khách nghe theo chủ, vì vậy cũng không có đặc biệt bố trí chỗ cư trú cho khách nhân. Trương Thông Uyên lộ ra biểu tình quái dị, Lâm Phiền hỏi:
- Trương Thông Uyên, Nghênh Khách sơn này của các ngươi phải hao tổn bao nhiêu tâm huyết?
Trương Thông Uyên còn chưa trả lời, Bạch Mục đã giành đáp, hắn vuốt ve bãi cỏ trên mặt đất, nói:
- Đây là Cao Sơn thảo lấy từ cao nguyên trên dãy núi đệ nhất Bắc châu, rất mềm mại, phát ra mùi hương thoang thoảng, có thể đuổi muỗi xua côn trùng, bước đi nhẹ nhàng, sau khi chân dời khỏi, cỏ sẽ khôi phục nguyên dạng. Hoàng Đế Bắc châu dùng thực lực cả nước, mới làm được một bãi cỏ diện tích mười trượng trong ngự hoa viên.
Lâm Phiền nghi vấn:
- Không phải chỉ là cỏ thôi sao?
- Cao Sơn thảo chỉ sinh sống khi có băng tuyết ngàn năm tan chảy đổ vào, trên ngọn núi cao của Bắc châu vạn năm tuyết đọng thành băng, mùa hè có một ít băng tuyết hòa tan, chảy vào trong núi, mới dưỡng được Cao Sơn thảo này. Nếu không có nước băng tuyết ngàn năm, không quá vài năm, Cao Sơn thảo sẽ không khác gì cỏ phàm khác.
Bạch Mục lại nói:
- Hoàng Đế Bắc châu xa hoa lãng phí, bố trí một nhóm kỵ binh, chuyên vận chuyển băng tuyết từ núi cao Bắc châu đổ vào bãi cỏ. Từ Trung châu đến Bắc châu đường xá xa xôi, có lẽ Tử Tiêu điện lấy nước từ sông băng ngàn năm ở nơi giao giới Vân châu cách ngoài bảy trăm dặm. Còn cổ tùng này, có thể thu hút tiên hạc đến sống, lưu luyến mãi không đi, chắc là Nam Hải tùng, Nam Hải tùng chỉ sống trên đất ở tiểu đảo Nam Hải, muốn trồng Nam Hải tùng, hàng năm phải dùng đất của tiểu đảo đó mà đắp vào gốc cây.
Bạch Mục tiếp tục nói:
- Sương phòng này sử dụng bạch nham nguyên thạch, có lẽ là tuyết nham Nam châu, tuyết nham chắc chắn vô cùng, dùng làm sương phòng, đông ấm hè mát, ánh sáng có thể xuyên qua đá, sương phòng không cần bệ cửa sổ cũng sáng ngời. Đá này tốt thì tốt, nhưng dùng để xây dựng, trải qua vài năm mưa gió, sẽ trở thành nham thạch bình thường. Mặt khác, gỗ mà sương phòng sử dụng…
Bạch Mục giống như thuộc lòng, chậm rãi mô tả chi tiết Nghênh Khách sơn, đám người Lâm Phiền nghe mà như rơi vào ảo cảnh, Nghênh Khách sơn này có thể nói là bố trí xa hoa vô cùng, đều tuyển người tài từ mười hai châu xây dựng. Ngay cả nhuyễn thạch trải đường, cũng là lấy từ đá trong sông ở Tây châu.
Trương Thông Uyên ở bên cạnh không nói lời nào, Nghênh Khách sơn chính là được kiến tạo sau Thanh Bình môn chi loạn năm xưa, chưởng môn mới đuổi Thanh Bình môn đi, tất cả Tông chủ có công bình loạn, đều có đặc quyền nghe điều không nghe tuyên, uy danh Tử Tiêu điện đại giảm. Chưởng môn mới muốn một lần nữa lập uy, phô trương nội tình Tử Tiêu điện, vì vậy mới dùng lực của Tử Dương tông, xây dựng Nghênh Khách sơn. Sau khi vị chưởng môn này qua đời, chưởng môn mới là Tử Vân Chân Nhân tiếp nhận, trước ngày tiếp nhận ba tháng, cũng đã dụng tâm bố trí Nghênh Khách sơn một lần nữa. Chiêu thức này cũng thu được hiệu quả rất tốt, trong đại điển chưởng môn, tất cả tông sư chưởng môn đều động dung đối với sự xa hoa của Nghênh Khách sơn, không tiếc lời khen ngợi. Ngay cả Tam Tam Chân Nhân cũng nói với Lâm Phiền, Nghênh Khách sơn của Tử Tiêu điện quả thật là một nơi tốt.