Thiên Vũ nói với Thanh Thanh:
- Ngươi không nên trách hắn nhẫn tâm! Hắn cho rằng ngươi trở thành một anh hùng mà kết thúc chính là kết cục tốt nhất. Hiện tại trong văn hiến đối với ngươi cũng là khen nhiều mà chửi ít. Bọn họ gọi ngươi là nhất đại thiên kiêu. Tướng công ta nói, chỉ cần ngươi vừa khôi phục lại, thứ đầu tiên thiêu đốt tâm trí ngươi chỉ có thể là bá nghiệp. Hai trăm năm qua, Thiên Hạ Minh vẫn luôn chưa từng đoạn tuyệt. Thiên hạ thỉnh thoảng lại xuất hiện một ít người có dã tâm xưng bá thiên hạ. Một đời Minh chủ Thiên Hạ Minh năm mươi năm trước đây chính là như vậy. Thật sự rất buồn cười! Tuy rằng hắn có dã tâm, nhưng lại bị Minh ước chế trụ, phí công suốt hai mươi năm, cuối cùng không một chút tác dụng. Bởi vì tất cả mọi người đều trở nên thông minh. Ngươi là nhân kiệt cũng được, là kỳ tài cũng được, Thiên Hạ Minh không cần một vị Minh chủ, hoặc là một người nào đó đi phát dương quang đại. Thiên Hạ Minh để cho ngươi làm Minh chủ, chỉ để cho ngươi làm những chuyện mà Minh chủ cần làm. Ngươi làm nhiều hơn, chính là ngươi không đúng! Bất luận điểm xuất phát của ngươi là tốt hay xấu cũng vậy!
- Vẫn chưa thay xong sao?
Lâm Phiền tiến vào, hỏi một câu. Thiên Vũ liếc xéo Lâm Phiền một cái, lấy y phục đắp lên thân thể Vạn Thanh Thanh.
- Cũng không phải chưa thấy qua!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây