Nương theo từng điểm từng điểm thắng lợi, đặc biệt là sau khi Xa Tiền Tử tùy tiện rời khỏi Xích triều, mấy người giết vào Xích triều đạt được tin tức tình báo, phần thắng của đám người tổ cao thủ đã tăng lên nhiều. Cứ như vậy, cục diện của trận đại chiến cuối cùng cũng chậm rãi hình thành. Trận đại chiến cuối cùng đại biểu cho kết thúc, đại biểu cho chiến đấu kết thúc, cũng đại biểu cho rất nhiều người ở nơi này sẽ kết thúc tính mạng. Giống như một người bị bệnh nặng vậy, biết rõ chính mình sắp sửa chết, nhưng tới lúc trước khi chết, vẫn sẽ có một chút ý nghĩ.
Có sợ chết không? Nói nhảm! Tu đạo vốn là cầu trường thọ, kẻ nào mà không sợ chết? Lâm Phiền và Vân Hải Tử đứng ở bên cạnh vách núi trò chuyện. Vân Hải Tử cũng không khuyên bảo Lâm Phiền rời khỏi. Thần lôi của Lâm Phiền có thể kềm chế được Xa Tiền Tử, tất cả mọi người đều biết rõ điều này, hắn là người quyết không thể thiếu. Vân Hải Tử đang nói với Lâm Phiền những chuyện của Đông Nham chân nhân, chính là phụ thân của Lâm Phiền.
Trương Thông Uyên ở dưới chân núi gặp mặt Lôi Thống Thống, bàn giao một vài sự tình. Phu thê tình ý miên mang, lặng lẽ tâm sự, lặng lẽ bàn bạc… Phu quân sinh tử chưa biết, trong lòng Lôi Thống Thống tự nhiên có mấy phần lo lắng.
Hai cha con Cổ Bình và Cổ Nham thì tĩnh tọa cùng một chỗ. Hai người bình thường đều rất ít nói, gần như không tán gẫu gì với nhau.
Kẻ có lo lắng thì truyền thư cho thân bằng hảo hữu, gọi bọn họ tới uống chén rượu, bàn giao lại hậu sự. Kẻ không có gì lo lắng thì thản nhiên chờ Xích triều tới. Mặc kệ trước đây những người này có xấu xa tới đâu, thậm chí nếu như sau khi sống sót sẽ còn xấu xa tới đâu, nhưng ít nhất thời điểm này bọn họ đều đã vứt bỏ chính mình. Sự giác ngộ này tại thời điểm bọn họ tới Bắc Vân Sơn gia nhập tổ cao thủ đã có thể nhìn rõ. Nhưng tới thời điểm tối hậu quan đầu này, luôn luôn khó tránh khỏi khiến cho người ta thổn thức.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây