Tối Tiên Du

Chương 68: Tử trúc lâm (hạ)

Chương Trước Chương Tiếp

Lâm Phiền vừa hỏi, Dương Tuyết Nhiêu tính tình nóng nảy liền bay lên, từ giữa không trung vung chùy, chùy biến ảo khổng lồ, trực tiếp nện xuống. Lâm Phiền thấy Vụ nhi ở bên cạnh, cũng không dám né tránh, xuất phật đao lục ngọc ra, cùng va chạm với chùy. Dương Tuyết Nhiêu xoay tròn trên không trung một vòng, hô lên:

- Quả nhiên có bản lãnh, xem chiêu.

Toàn thân Dương Tuyết Nhiêu tỏa ra hỏa quang, thiết chùy hóa thành hỏa long, rít gào đánh về phía Lâm Phiền. Lâm Phiền thở dài hỏi:

- Cần gì phải làm vậy chứ?

Súc Thiên Tiểu Địa thuật, biến mất ngay tại chỗ.

Dương Tuyết Nhiêu sững sờ, phi hỏa lưu tinh giữa không trung đánh xuống, Dương Tuyết Nhiêu vội vàng ném ra một thanh bảo kiếm, hạ xuống đất. Dưới đất hàn quang bắn ra bốn phía, bốn đạo kiếm trận Tú Hoa châm khởi động phát ra, đây là biện pháp có lực sát thương duy nhất mà Lâm Phiền phát hiện Thiên Mang tâm pháp có thể tạo ra. Thiên Mang tâm pháp phải điều khiển nhiều binh khí, càng nhiều càng tốt, nhưng trong thực chiến, Lâm Phiền còn chưa đạt tới tiêu chuẩn này. Làm sao bây giờ? Vậy dùng châm trận, mai phục Tú Hoa châm vào trận.

Sáu mươi bốn cây Tú Hoa châm bạo khởi, tiếng vun vút không ngừng vang bên tai, Dương Tuyết Nhiêu nhìn cơ thể của mình, chỉ thấy hơn mười đạo máu tươi từ trong cơ thể bắn ra, Lâm Phiền hạ xuống bên cạnh nàng, hít một hơi khí lạnh, nói:

- Ngươi chưa chết chứ? Tại sao trên người ngươi lại có pháp bảo hộ thân nào cả?

Ngươi đả thương người khác, lại trách người khác không có pháp bảo hộ thân? Dương Tuyết Nhiêu không phải là không có pháp bảo hộ thân, năng lực của nàng tuyệt đối không chỉ như thế, đang tiếc nơi này là Tử Trúc lâm, dùng lửa cũng tương đương với việc phóng hỏa đốt núi. Vốn định để Lâm Phiền chịu chút đau khổ, phát tiết cơn bực tức này, không ngờ Lâm Phiền còn lợi hại hơn nàng nghĩ. Nếu không phải Tú Hoa châm này là phàm phẩm, có lẽ đã phá thể mà vào, sẽ làm loạn linh khí trong cơ thể.

Dương Tuyết Nhiêu là con vịt chết còn mạnh miệng, nói:

- Ta không sao, không cần ngươi quan tâm.

- Ngươi xác định là sẽ không chết?

- Đúng.

Vậy mặc kệ ngươi, Lâm Phiền đang chuẩn bị mở miệng, Diệp Vô Song đã đến:

- Phích Lịch Chấn Quang quyết!

- Mẹ nó…



Tông điện Tử Trúc lâm, Dương Tuyết Nhiêu rất sảng khoái thừa nhận là mình động thủ trước.

Lâm Phiền dùng khóe mắt nhìn Diệp Vô Song với vẻ căm tức, Diệp Vô Song thì né tránh ánh mắt của hắn, trong lòng thấp thỏm bất an: Lại bắt sau rồi, xong đời, Lâm Phiền sư đệ xấu xa nhất, lỡ như muốn trả thù mình, vậy phải làm sao bây giờ?

Diệt Tuyệt Chân Nhân nói:

- Ngươi ở Tử Trúc lâm dùng lửa, còn động thủ trước? Ngươi biết môn quy không?

- Biết.

Diệt Tuyệt Chân Nhân quát:

- Roi lôi điện hầu hạ.

Lâm Phiền cười hì hì nói:

- Diệt Tuyệt Chân Nhân, ngài oan uổng ta hai lần, ngài xem có nên bán một cái nhân tình không?

Roi lôi điện là hình phạt đặc biệt của Tử Trúc lâm, người thụ hình không thể dùng chân khí hộ thể để chống cự, đây là roi đánh vào thịt, đau đớn vô cùng.

Diệt Tuyệt Chân Nhân hỏi:

- Ngươi đang cầu tình?

- Tất cả mọi người đều là đệ tử Vân Thanh môn, ngươi trách phạt nàng, lỡ như nàng ghi hận ta thì phải làm sao bây giờ?

Dương Tuyết Nhiêu nghiêm mặt nói:

- Ta sẽ không làm vậy.

- Ta lo là ngươi sẽ làm a.

Người này thù rất dai a.

- Ta sẽ không làm vậy.

Dương Tuyết Nhiêu đề cao âm lượng.

- Được rồi, được rồi.

Diệt Tuyệt Chân Nhân nghĩ một lát, nói:

- Tuyết Nhiêu, Chính Nhất Tông vừa mới thu đệ tử, có vài người còn nhỏ tuổi, chưởng môn lo rằng bọn chúng nghịch ngợm sẽ rơi xuống núi. Mà pháp trận hộ sơn của Chính Nhất Tông cũng đã ba mươi năm không có người tu sửa, ngươi là thợ thủ công, đối với trận pháp cũng hiểu rõ, phạt ngươi đi tu sửa pháp trận hộ sơn này.

- Vâng.

Dương Tuyết Nhiêu ưỡn ngực trả lời.

Diệt Tuyệt Chân Nhân nói:

- Sau đó…

Dương Tuyết Nhiêu xoay người thi lễ, nói:

- Lâm Phiền sư đệ, là lỗi của ta, xin thứ lỗi.

- Có cần phải nghiêm túc như vậy hay không?

Lâm Phiền hỏi một câu, sau đó nói:

- Không sao không sao, chuyện nhỏ.

Ra khỏi tông điện, Lâm Phiền cũng không đi tìm Vụ nhi nữa, Dương Tuyết Nhiêu thu thập một ít đồ vật, Lâm Phiền dẫn đường, tới Chính Nhất Tông. Tam Tam Chân Nhân nghe hai người kể đầu đuôi sự việc, có chút hổ thẹn. Làm Tông chủ không tu sửa pháp trận hộ sơn, còn để ngoại nhân tới sửa, Tam Tam Chân Nhân nói:

- Lâm Phiền, không phải ngươi có nhẫn càn khôn sao? Giúp Tuyết Nhiêu cô nương vận chuyển tài liệu, đừng để người ta phải chạy tới chạy lui.

- A…

Pháp trận Chính Nhất Tông có tổng cộng mười tám trận khẩu, bốn trận nhãn, trận khẩu dùng hàn thiết bố trí, Dương Tuyết Nhiêu kiểm tra hàn thiết của trận khẩu, hỏi:

- Hàn thiết này đã dùng bao lâu rồi?

- …

Lâm Phiền nghĩ đi nghĩ lại, nói:

- Năm mươi năm? Hay là bảy mươi năm?

- Hàn thiết này không có linh tính, mười tám trận khẩu cần ba mươi sáu khối hàn thiết… Đi đi.

- Đi đâu?

Lâm Phiền hỏi.

- Lấy hàn thiết trong đầm.

Lâm Phiền nghi vấn:

- Lấy như thế nào?

- Chưa từng lấy?

Lâm Phiền lắc đầu đáp:

- Chưa.

- Ta đi cùng ngươi.



Linh sơn phúc địa có ưu thế tự nhiên, giống như hàn đàm của Vân Thanh môn, trong đó có vô số hàn thiết, có thể nói là lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn. Sử dụng tị thủy quyết, hai người nhảy vào trong hàn đàm, chìm xuống tận đáy đầm. Dương Tuyết Nhiêu chỉ vào một khối hàn thiết, nói:

- Hàn thiết là kim, cần dùng hỏa để lấy, nhưng nước hàn đàm lạnh như băng, cho nên chỉ có thể dùng bổn mạng chi hỏa.

Lâm Phiền suy nghĩ một lát, nói:

- Ý ngươi là dùng tay trực tiếp cầm?

- Đúng.

Lâm Phiền ngẩng đầu nhìn độ sâu của hồ nước, gật đầu, thu hồi tị thủy quyết, sau đó dùng tay đào một khối hàn thiết bỏ vào nhẫn càn khôn. Nhẫn càn khôn có thể chứa gần như vô số vật phàm, nhưng chứa linh vật thì có hạn chế. Dương Tuyết Nhiêu cũng thu hồi tị thủy quyết, giúp Lâm Phiền đào một khối hàn thiết lên.

Dương Tuyết Nhiêu mặc quần áo tơ màu trắng, bị nước thấm vào, y phục dán sát song phong, nhưng nàng lại không phát giác, Lâm Phiền vốn không phát hiện, nhưng khi nhận lấy hàn thiết, nhìn Dương Tuyết Nhiêu, đan điền như nổi lửa. Vội cúi đầu đào hàn thiết, Dương Tuyết Nhiêu cảm thấy có chút quái dị, vừa nghĩ một chút, liền hiểu rõ nguyên nhân, liếc nhìn thân thể mình, phát hiện sau khi quần áo bị thấm nước, toàn thân lúc ẩn lúc hiện.

Gò má Dương Tuyết Nhiêu đỏ hồng, quay mặt sang hướng khác, tận khả năng không nhìn Lâm Phiền, cũng không cố ý che. Sau đó, Lâm Phiền chỉ chỉ lên trên, ý bảo mình không nhịn thở được nữa. Dương Tuyết Nhiêu gật đầu, hai người trồi lên, bơi vào bờ, Lâm Phiền lên bờ, kéo Dương Tuyết Nhiêu lên, bàn tay hai người khẽ chạm, lập tức tách ra. Sau đó hai người không nói một câu, liền bay trở về Chính Nhất Tông.

Dương Tuyết Nhiêu thì ở lại tu sửa, còn Lâm Phiền thì lòng rối bời bay lên đỉnh núi, kể chuyện vừa rồi với Tông chủ.

Tam Tam Chân Nhân nghe xong, nói:

- Trước lúc chuyện xảy ra, các ngươi lấy hàn thiết không thể dụng tị thủy quyết, nhưng sau khi lấy xong hàn thiết, tại sao không dùng tị thủy quyết?

- A…

Lâm Phiền nghĩ một lát, nói:

- Không nghĩ tới.

Ngươi lúc đó tâm viên ý mã, không nghĩ tới cũng bình thường, còn Dương Tuyết Nhiêu là người thường xuyên tới hàn đàm, như thế nào lại không nghĩ tới? Tam Tam Chân Nhân nhíu mày nói:

- Lâm Phiền, có ham muốn với nữ tử có tình ý giống như lúc ngươi gặp Thượng Quan Phi Tuyết, chuyện này cũng là một loại ham muốn, đối phương là ai không quan trọng, mấu chốt là giới tính của đối phương, thân thể của nàng khiến ngươi cảm thấy ham muốn.

Lâm Phiền hỏi:

- Giống như đánh nhau với yêu hồ ngàn năm ở tuyệt địa mênh mông, yêu hồ sử dụng mị thuật?

- Không giống, mị thuật của yêu hồ này không đủ hấp dẫn ngươi.

Tam Tam Chân Nhân hỏi:

- Tuyết Nhiêu này không tồi, không bằng để ta cầu hôn giúp ngươi?

- Cầu hôn?

Lâm Phiền liên tục lắc đầu, nói:

- Không cần, ta còn trẻ, không muốn cầu hôn.

Tam Tam Chân Nhân nói:

- Lúc trước ta cũng nghĩ như vậy, sau khi ta trở thành Chân Nhân, vẫn cô độc lẻ loi một mình. Ngươi cảm thấy Tuyết Nhiêu như thế nào?

- Ừm… Dù sao ta cũng không muốn thành thân.

- Hiểu rồi, cũng đúng, ngươi vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ theo đuổi Thượng Quan Phi Tuyết, làm sao có thể thích nữ tử khác nhanh như vậy.

Tam Tam Chân Nhân nghĩ một lát, nói:

- Vân Thanh môn không quản chuyện lấy vợ sinh con, sinh con hay không cũng không liên quan đến việc tu hành, ta làm Tông chủ, cũng có thể giúp ngươi trải nghiệm một phen.

Lâm Phiền hiểu ra, sau đó hỏi:

- Nhà thổ?

- Quả là hiểu biết không ít.

Tam Tam Chân Nhân kinh ngạc.

- Không đi.

Lâm Phiền cự tuyệt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 27%👉
Combo Full lượt đọc giảm 39%👉

Thành viên bố cáo️🏆️