Tối Tiên Du

Chương 66: Tử trúc lâm (thượng)

Chương Trước Chương Tiếp

Lâm Phiền hỏi:

- Chưởng môn chúng ta có cái nhìn như thế nào?

- Đây là chuyện của Tử Tiêu điện, hành vi của Liệt Hỏa giáo không giống tà nhân, không xung đột với Vân Thanh môn ta, cho nên chưởng môn cũng không phản đối. Chưởng môn cũng muốn nhân cơ hội để Cổ Nham ra ngoài một chuyến, đến lúc đó các ngươi sẽ lấy danh nghĩa Vân Thanh môn đến Tử Tiêu điện, đưa thư tín do chưởng môn tự tay viết là được rồi.

Lâm Phiền hỏi:

- Không cần Tông chủ ra mặt sao?

- Diệp Vô Song là hộ pháp Tử Trúc lâm, có chức vụ. Hơn nữa việc này cũng được Tử Tiêu điện đáp ứng rồi, chỉ cần bày vẽ cho hợp thức mà thôi.

Tam Tam Chân Nhân thở dài, khẽ lẩm bẩm:

- Mọi người cứ im lặng, tất cả thủ một sơn không tốt hơn ư?

Dường như vừa có ý là Tử Tiêu điện nhiều chuyện, lại vừa có ý nói Thiên Vũ chân nhân tạo thêm công việc cho môn nhân của mình.



Cuối cùng đã tới thời gian Tử Trúc lâm Vân Thanh sơn mở ra, sáng sớm, Lâm Phiền phát hiện Oánh Oánh đứng ngoài cửa, nhìn nhìn xuống tông điện bên dưới, vì Oánh Oánh không biết chữ, cho nên vẫn chưa tu hành Vân Thanh tâm pháp, chẳng lẽ tự leo núi hay sao?

Oánh Oánh nói:

- Đại sư huynh, đây là một bộ y phục mới.

- Ồ? Ngươi tự may?

Lâm Phiền tiếp nhận xiêm y, đường may không tệ.

- Ừm, lần trước đại sư huynh và Tông chủ đánh cờ, Tông chủ cũng nhắc đến chuyện y phục của đại sư huynh.

Lâm Phiền tiếp nhận quần áo, nói:

- Oánh Oánh, ngươi nên chuyên tâm học chữ, không cần nịnh nọt ta và Tông chủ.

Oánh Oánh vừa nghe vậy, lập tức đỏ mặt lắc đầu, nói:

- Không có, không có, ta chỉ muốn cảm tạ Tông chủ thu lưu và đại sư huynh chiếu cố, có gì báo đáp, cho nên mới may bộ đạo bào này.

Lâm Phiền biết Oánh Oánh nói thật, gật đầu đáp:

- Được rồi, đa tạ.

Tam Tam Chân Nhân đã dặn dò, không nên có quan hệ vô cùng thân mật hay hữu hảo với bất kỳ kẻ nào, nếu không sẽ khó có thể đối xử công bằng.

- Ta xuống trước đây.

- Ừm, nơi này vách núi hiểm trở, không cần phải lên đây, Tông chủ cũng thích thanh tĩnh.

- Vâng, đại sư huynh.

Oánh Oánh giống như làm sai chuyện gì, vội vàng theo đường nhỏ đi xuống, Tam Tam Chân Nhân đi ra khỏi cửa, duỗi người nói:

- Tặng quần áo? Oánh Oánh này không biết là thông minh hay là thông minh quá mức đây?

- Nghĩ nhiều rồi, ngày hôm qua ta đã hỏi, Oánh Oánh học chữ rất chuyên tâm, không chỉ may y phục giúp ta, còn giúp đám tiểu hài tử giặt quần áo, chỉnh lý tạp vụ, tương đối chăm chỉ. Về phần những người khác thì có chút lười biếng.

- Ừm.

Tam Tam Chân Nhân gật đầu, nói:

- Đáng tiếc đã mười bốn tuổi, cho dù thiên tư cao tới đâu thì tu nghiệp cũng sẽ có trở ngại.

Lâm Phiền cười đáp:

- Xem ra Tông chủ đã sớm để ý rồi.

Tam Tam Chân Nhân nói:

- Nàng cố gắng, lại nguyện ý giúp đỡ đồng bạn… Trưởng bối Ẩn Tiên tông lại muốn ta thu đồ đệ, như thế nào cũng phải để ý a. Ta đi lấy một viên đan dược thượng đẳng… Ngươi còn ở đây làm gì, đến Tử Trúc lâm đi.



Tử Trúc lâm là một khu rừng trúc nhỏ, bởi vì mặt trời chiều ngả về phía tây, có ánh tím chiếu sáng, nên mới gọi là Tử Trúc lâm.

Nữ giới khéo tay, trong sương phòng Tử Trúc lâm, kể cả đình đài lầu các, đường nhỏ trong rừng đều có bóng dáng kiến trúc bằng trúc. Đệ tử cũng phân bố khắp toàn bộ Tử Trúc lâm, có người thì sống một mình, có người thì tụ tập thành nhóm. Đương nhiên, lần này Tử Trúc lâm mở ra không phải vì mục tiêu hợp thể song tu, mà là để mừng ngày lễ của Tử Trúc lâm.

Ngày lễ này gọi là hoa tết hoa đăng, có thể cho phép đốt đèn Khổng Minh, còn có thể thả đèn ở bên dòng suối, đủ loại hoạt động phong phú. Lúc đầu, nữ tử bên trong Tử Trúc lâm chỉ cùng nhau chơi đùa một ngày lễ, về sau đệ tử bên ngoài tiến vào, tiếp theo có không ít đệ tử nảy sinh tình ý trong quá trình tiếp xúc, cuối cùng mới biến thành một ngày lễ lấy việc tìm ý trung nhân làm mục đích. Cũng là một trong những ngày lễ phi truyền thống lớn nhất Vân Thanh sơn.

Lâm Phiền hạ xuống một chỗ ở Tử Trúc lâm, không thể trực tiếp bay vào, phải đi qua sơn môn. Đệ tử thủ vệ chắp tay, Lâm Phiền đáp lễ, tiến vào Tử Trúc lâm, đập vào mắt hắn là một con đường bằng gậy trúc nho nhỏ, đi qua một gian phòng, thấy cửa ra vào treo hoa đăng, còn có hơn mười sương phòng được chủ nhân ra câu đố. Treo hoa đăng, chứng tỏ chủ nhân của sương phòng là đệ tử trẻ tuổi, treo câu đố thì phải phá câu đố trước mới có thể gõ cửa vào nhà nói chuyện với chủ nhân.

- Lâm Phiền, ngươi cũng tới?

Lâm Phiền không quay đầu cũng biết người nói là ai, âm thanh lớn như vậy, không phải Diệp Vô Song thì là ai? Diệp Vô Song cười hì hì hạ xuống, nói:

- Mệt chết ta rồi, tháng này, vì đám đệ tử mà phải đi mua giấy hồng, đi chợ vô số, các nàng còn nhờ ta mua sắm vải vóc, đồ trang sức,…

- Ngươi không tham gia sao?

Lâm Phiền sáng suốt cắt đứt việc kể khổ của Diệp Vô Song.

- Có a.

Diệp Vô Song nhíu mày, nói:

- Chẳng qua người khác vừa ý ta, mà ta lại không vừa ý hắn. Hơn nữa, cho dù ta vừa ý thì còn phải qua một ải của sư phụ.

Diệp Vô Song không phải đệ tử bình thường, nàng là hộ pháp Tử Trúc lâm, cho nên không thể thích người nào là thích người ấy, đối tượng phải có đủ tiềm chất tu vi, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Diệt Tuyệt Chân Nhân đề bạt Diệp Vô Song. Lâm Phiền hỏi:

- Vụ nhi thế nào rồi?

- Vụ nhi? Tất cả mọi người đều rất yêu mến nào, thật là một nữ hài nhu thuận. Chẳng qua… Đám đàn ông các ngươi đều trông mặt mà bắt hình dong, nửa ngày qua, tất cả mọi người đều đi vòng qua nàng.

Diệp Vô Song nói:

- Không nói nữa, bổn hộ pháp hôm nay phải duy trì trật tự, Bạch Mục ở bên hồ, có năm nữ đệ tử chủ động tặng túi thơm, đều bị hắn nhã nhặn từ chối, ta đi xem Bạch Mục có phải đã bị đám người ganh ghét đánh chết rồi hay không.

Diệp Vô Song hối hả rời đi, chợt xoay người lại nói:

- Quên nói cho ngươi biết, sư phụ ta chuẩn bị thu Vụ nhi làm đồ đệ.

Lâm Phiền kinh ngạc hỏi:

- Ngươi không phải quan môn đệ tử sao?

Diệp Vô Song cười đáp:

- Có thể mở cửa, nhận thêm một lần nữa, đi hướng nam là Luyện Kiếm cốc, nếu như đoán đúng câu đố, có thể nhận một thanh bảo kiếm do Hàn Thiết luyện chế thành.

Trước khi được Ngự kiếm, Lâm Phiền không có cảm giác đối với Hàn Thiết bảo kiếm, chẳng qua phía nam lại tương đối náo nhiệt, Lâm Phiền cũng đi tới phía nam xem thử. Luyện Kiếm cốc của Tử Trúc lâm là một nơi tương đối nổi danh, pháp quyển của Diệp Vô Song chính là được luyện chế thành ở Luyện Kiếm cốc. Lâm Phiền một đường ngắm cảnh, thưởng thức cảnh đẹp Tử Trúc lâm, rất có hương vị nhàn nhã trong bầu không khí bận rộn, đáng tiếc là vẫn còn kém náo nhiệt và thú vị so với ngày lễ ở thế tục.

Một góc trong Luyện Kiếm cốc, có một cái lò luyện cao ba trượng tràn ngập hỏa quang, một nữ đệ tử mặc y phục như hòa thượng, lộ ra vai phải, tay cầm đại chùy, đang rèn kiếm bên cạnh lò luyện và đầm nước, mồ hôi theo lọn tóc chảy xuống, có vài phần nét đẹp dương cương. Nơi này tập trung hơn mười nam đệ tử, đang ở bên cạnh lò luyện nhìn ngắm say mê.

Vị nữ đệ tử này tên là Dương Tuyết Nhiêu, chính là đồ đệ gian truyền duy nhất của người luyện chế pháp quyển. Gian truyền có nghĩa là Diệt Tuyệt Chân Nhân thay thế người đó thu đồ đệ, giao bản thảo văn hiến chép tay cho Dương Tuyết Nhiêu nghiên cứu tu tập. Bởi vì Dương Tuyết Nhiêu cần nhiều tài liệu nên thường xuyên rời khỏi Tử Trúc lâm, mọi người đã sớm biết đại danh. Nàng xinh đẹp như hoa, có khí tức dương cương, phóng khoáng cởi mở, rất nhiều đệ tử tinh anh nam giới đều mộ danh mà cố ý đến.

Chẳng qua, bọn họ đã có chút phát cuồng trước đạo câu đố thứ nhất, một nam đệ tử đọc:

- Chưa từng người nào nhìn thấy nó, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ nó, nhẹ như gió, sắc như dao, không có thì sống, có thể địch ngàn quân.

Một nam đệ tử trả lời:

- Thái Ất Thần Lôi.

Dương Tuyết Nhiêu nhìn đối phương với ánh mắt ẩn chứa sát khí, tên đệ tử vừa trả lời liền chỉ tay sang vị huynh đệ bên cạnh, ý bảo là hắn nói.

- Có thể địch ngàn quân, đây mới là trọng điểm.

Một nam đệ tử Thanh Nguyên tông thầm nghĩ trong chốc lát, nói:

- Ôn dịch.

Lần này, Dương Tuyết Nhiêu không tức giận, chỉ nhắc nhở:

- Huynh đệ, không có thì sống, mà ôn dịch là có thì vẫn sống.

- Đúng rồi.

Nam đệ tử vỗ tay, cái gì lại có thể phá ngàn quân?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 27%👉
Combo Full lượt đọc giảm 39%👉

Thành viên bố cáo️🏆️