Tối Tiên Du

Chương 63: Mèo và chuột

Chương Trước Chương Tiếp

Lâm Phiền nhàm chán quay trở lại Chính Nhất Tông, chuyên tâm luyện Thiên Mang tâm pháp. Nghiêm khắc mà nói thì Thiên Mang tâm pháp cũng không phải là tâm pháp, mà là một loại pháp môn ngự kiếm. Lâm Phiền rất thông minh, cũng chính vì thông minh nên thỉnh thoảng nảy sinh nghi vấn, thông thường mà nói, trước hết có thần binh, sẽ luyện nhân kiếm hợp nhất, tiếp đó mới chậm rãi lĩnh ngộ các pháp môn ngự kiếm khác, phát huy uy lực và tác dụng của thần binh đến mức lớn nhất. Mà Tam Tam Chân Nhân thì ngược lại, để mình luyện pháp môn ngự kiếm trước. Tam Tam Chân Nhân không muốn giải thích, chỉ nói:

- Luyện đi! Nói nhảm nhiều vậy?

Dựa theo độ tín nhiệm đối với Tam Tam Chân Nhân, Lâm Phiền vẫn tương đối chuyên tâm, từ vẽ bùa cũng có thể thấy được Lâm Phiền khéo tay, một khi chuyên tâm đối với Thiên Mang tâm pháp, rất nhanh sẽ luyện được, nắm giữ bí quyết trong đó. Bây giờ Lâm Phiền có thể tự nhiên chỉ huy sáu cây Tú Hoa châm, đáng tiếc là uy lực của Tú Hoa châm vẫn vô cùng hữu hạn.

Tam Tam Chân Nhân lại gia tăng độ khó, cho người của Thanh Nguyên tông đến bố trí một cái pháp trận, Tông chủ Thanh Nguyên tông mượn việc công báo thù riêng, phái một kẻ vô cùng tàn nhẫn đến. Sau khi pháp trận thành, sẽ tiến hành công kích bằng phi thạch một cách ngẫu nhiên với người trong trận. Lâm Phiền phải nhất tâm đa dụng, không chỉ phòng bị phi thạch, còn phải điều khiển Tú Hoa châm, hơn nữa chân không được dừng bước. Sau đó người chủ trận tiếp quản pháp trận, càng thêm hung hiểm vô cùng.

Đợi đến khi Lâm Phiền thích ứng với pháp trận, lại biến thành trận lá thông, ngàn vạn lá thông bay múa trong trận, việc đầu tiên Lâm Phiền phải làm không phải là khống chế Tú Hoa châm, mà là né tránh lá thông đánh trúng. Không ngờ chó ngáp phải ruồi, mặc dù gần như không thể điều khiển Tú Hoa châm trong trận, nhưng lại luyện được một loại phương thức phi hành vô cùng quỷ dị.

Tam Tam Chân Nhân đứng ngoài trận quan sát, Lâm Phiền rõ ràng khống chế trúc kiếm bay về phía nam, tốc độ cực nhanh, nhưng dưới chân vừa chuyển, liền áp sát mặt đất phóng đi, tốc độ không hề giảm. Lá thông phô thiên cái địa ập tới, Lâm Phiền có thể lợi dụng tốc độ lá thông không cao mà thong dong né trách công kích như mưa của chúng.

Ngoại trừ ma giáo ra, đạo gia có rất ít người huấn luyện năng lực điều khiển phi hành và né tránh. Trong loạn chiến, không có khả năng một mực sử dụng pháp bảo hộ thể hoặc binh khí đón đỡ, né tránh liền trở thành một môn học rất quan trọng. Lâm Phiền tại phương diện kỹ năng có ngộ tính rất cao, dưới tình huống không giảm tốc độ, có thể biến đổi vị trí và lộ tuyến phi hành của mình. Tam Tam Chân Nhân dở khóc dở cười, vốn dĩ muốn rèn luyện Lâm Phiền có thể điều khiển Tú Hoa châm như ý trong thực chiến hay không, không ngờ lại luyện ra kỹ năng né tránh.

Công kích chia làm hai loại, một loại là công kích không xác định, ném ra một đám Thổ lôi, bay theo một phương vị cố định, có thể né tránh. Còn một loại là theo hình thức truy kích, Thổ lôi chịu sự điều khiển, có thể khóa chặt mục tiêu. Lúc đó người bị tập kích chỉ có thể lợi dụng địa hình né tránh, lợi dụng ảo giác né tránh, thậm chí lợi dụng quỹ tích phi hành quỷ dị mà né tránh.

Bây giờ chỉ còn một vấn đề, đó là Lâm Phiền không đủ nhanh, trúc kiếm dù sao cũng chỉ là vật phàm, chẳng qua loại chuyện này không thể gấp, Lâm Phiền còn chưa đạt tới cánh cửa Kim Đan, nếu yêu cầu Lâm Phiền đi làm chuyện của Nguyên Anh thì không được, Tam Tam Chân Nhân cũng sẽ không quá phận như vậy. Tam Tam Chân Nhân để Thanh Nguyên tông thu hồi trận pháp, sau đó mới nói với Lâm Phiền, mỗi ngày hắn sẽ ném cho Lâm Phiền mười đám Thổ lôi, để Lâm Phiền tùy thời khắc bảo trì cảnh giác.

Lâm Phiền yêu cầu, mỗi ngày mình cũng sẽ phóng Tam Tam Chân Nhân mười cây Tú Hoa châm. Tam Tam Chân Nhân đồng ý,chỉ cần Tú Hoa châm đánh trúng mình một lần, sẽ cho Lâm Phiền nghỉ một ngày.

Tông chủ và môn nhân Chính Nhất Tông bắt đầu trò chơi mèo vờn chuột suốt ba tháng.

Đến tối, Lâm Phiền vừa đả tọa, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, một đám Thổ lôi ném vào phòng, Lâm Phiền theo phản xạ có điều kiện phóng ra khỏi cửa sổ, trong phòng vang lên tiếng nổ ầm ầm của Thổ lôi, Lâm Phiền cười đắc ý, ngày hôm qua ngủ cũng bị nổ, mình tuyệt đối sẽ không bị cùng một chiêu thức đánh trúng đến hai lần. Nhưng vừa đắc ý thì Lâm Phiền liền bị nổ, thì ra Tam Tam Chân Nhân đang điều khiển một đám Thổ lôi chờ Lâm Phiền đạp bẫy.

- Đề phòng trước không cẩn thận sau, đáng đời.

Tam Tam Chân Nhân không lộ diện, thanh âm từ khắp bốn phương tám hướng truyền đến.

Tâm niệm Lâm Phiền chợt động, sáu cây Tú Hoa châm bay vào phòng mình, Tam Tam Chân Nhân từ trong nhà phóng ra. Lâm Phiền liền kết kiếm quyết, sáu cây Tú Hoa châm chôn trong đất trước lối ra vào đánh lên, ghim vào mông Tam Tam Chân Nhân. Lâm Phiền cười nói:

- Tông chủ, đây gọi là kiếm trận, từ lúc ta vào cửa đã mai phục rồi.

Lúc Lâm Phiền ở tuyệt địa mênh mông đã từng dùng một lần kiếm trận để đánh với Tà Phong Tử.

- Như vậy là xấu lắm, chỉ nói là Tú Hoa châm, không nói là bố trí kiếm trận.

- Mặc kệ, ngày mai nghỉ.

- Bổn Tông chủ nói được thì làm được.

Tam Tam Chân Nhân rời đi, ẩn nấp ở một bên, đợi đến khi Lâm Phiền trở về phòng, liền thúc giục pháp quyết khiến Thổ lôi đã mai phục trong phòng Lâm Phiền phát nổ, Lâm Phiền dính chiêu, mặt đen xì hét lên:

- Chơi xấu, đã nói nghỉ rồi.

- Địch nhân nói mà ngươi cũng cho là đúng, ngươi quá ngây thơ rồi.

Hai người cứ ngươi lừa ta trá như vậy, bày ra trò chơi mô phỏng chiến trường, sau ba tháng huấn luyện chấm dứt, hai người thường xuyên phát sinh tình huống bỏ chạy khi gặp đối phương một cách phản xạ có điều kiện.



Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ còn cách thời gian Tử Trúc lâm mở ra một tháng, tất cả Tà Phong Tử bắt đầu bận rộn. Hợp thể song tu tương đối phức tạp, trong Hoàng Đế nội kinh có ghi chép lại, chẳng qua vì tính chất đặc thù nên sẽ không nói tỉ mỉ. Tóm lại, hợp thể song tu hiểu đơn giản là vợ chồng kết hôn, trong mắt người tu chân, lại nhiều hơn một tầng ý nghĩa, phải có âm dương điều hòa, bên tương bên hỗ, tạo nên lợi ích thật lớn đối với tu vi cảnh giới của song phương.

Có người thì yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Có người muốn tìm một cái tổ ấm. Có người ăn no lo dâm dục. Có người chỉ xem việc này là một loại thủ đoạn để đề thăng cảnh giới. Mặc kệ thế nào, người trẻ tuổi đều hết sức nôn nóng bận rộn, chải tóc tỉ mỉ, mặc quần áo mới. Có vài người còn mua trâm ngọc làm tín vật đính ước. Có đệ tử thì nước đến chân mới nhảy, học cấp tốc vài câu thơ văn.

Trong Tử Trúc lâm cũng tương đối yên tĩnh, nữ tử trẻ tuổi bắt đầu thêu túi thơm, đợi đến ngày chọn trúng người có thể chủ động tặng túi thơm, tỏ ý ái mộ.

Trước thời Nam Tống, tình yêu nam nữ tương đối cởi mở, địa vị của nữ giới cũng tương đối cao, nữ giới dân gian vì hảo cảm có thể chủ động tặng đồ biểu đạt sự ái mộ. Nhưng đến thời Nam Tống, vì ngôn luận của một người tên Chu Hi được sự ưu ái của người thống tri, xem việc nữ giới biểu đạt ý nghĩ ái mộ với nam giới là một hành vi không thỏa đáng mà dẹp bỏ.

Chính Nhất Tông thì ngược lại rất im ắng, Tam Tam Chân Nhân vì nguyên nhân là trưởng bối, trừ phi nguyện ý lấy Diệt Tuyệt Chân Nhân, bằng không thì lần này không có chuyện của hắn. Bản thân Lâm Phiền thì rất bình tĩnh, cảm giác mông lung mà Thượng Quan Phi Tuyết mang đến cũng đã không còn, trước mắt đang chơi Tú Hoa châm của phụ nữ. Không chỉ chơi mà còn chơi rất thành thạo.

Tông chủ ngồi trên mái hiên nhìn Lâm Phiền ở bên dưới, Lâm Phiền đang dùng Tú Hoa châm bố trí kiếm trận, Tam Tam Chân Nhân ném xuống một mảnh ngói, Lâm Phiền như có mắt sau lưng, cúi đầu né tránh, nói:

- Đã bao nhiêu tuổi rồi còn ném mái ngói?

Tam Tam Chân Nhân nói:

- Tử Trúc lâm còn không đến một tháng nữa là mở ra, ngươi không chuẩn bị gì sao?

- Chuẩn bị cái gì?

- Đi chợ mua mấy bộ y phục mới, Tử Trúc lâm mỗi ngày nhìn đạo bào, đặc biệt là bộ đạo bào lục sắc của ngươi cũng phát chán rồi.

- Không có bao nhiêu ý nghĩa.

Lâm Phiền cười ha hả đáp.

Tam Tam Chân Nhân nghĩ một lát, hỏi:

- Lâm Phiền, nếu để cho ngươi chọn ba nữ đệ tử Vân Thanh môn, ngươi trước hết nghĩ đến ai?

- Nữ tử? Chưởng môn, Diệp Vô Song… còn có…

Lâm Phiền suy tư một lát, nói:

- Vụ nhi?

Tam Tam Chân Nhân hít một hơi khí lạnh, than:

- Không ngờ ngươi lại có ý đồ với cả chưởng môn?

- Cái gì?

Lâm Phiền nghi vấn, sau đó giật mình nói:

- Tông chủ, tại phương diện này, người như ngươi cũng muốn gợi ý đệ tử? Ngươi hoàn toàn không đủ tư cách.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 27%👉
Combo Full lượt đọc giảm 39%👉

Thành viên bố cáo️🏆️