Tam Tam Chân Nhân chỉ vào Lâm Huyết Ca, nói:
- Vĩnh viễn không được học theo hắn. Lâm Phiền, ngươi phải nhớ kỹ, phàm nhân hay người tu tiên, không có khả năng vĩnh viễn thuận buồm xuôi gió, không bị ngăn trở. Hôm nay, thứ nhất là ta muốn cho ngươi nhận thức Lâm Huyết Ca mà ngươi đã nhắc tới, cảnh giới cao, tu vi cao, đáng tiếc tâm trí yếu nhược, trở thành phế vật. Thứ hai, chờ đến khi ngươi luyện thành Nguyên Anh, giết hắn rồi lấy kiếm đi.
Lâm Phiền cười, khuyên nhủ:
- Tông chủ bớt giận.
- Ta không tức giận.
- Có, ngươi tức giận.
Lâm Phiền gật đầu khẳng định.
- Đúng vậy, sao có thể không tức giận được. Sư phụ của ta là truyền công trưởng lão, mở ra Chính Nhất Tông, đáng tiếc không lâu đã vũ hóa. Ta liền trở thành đệ tử ký danh của chấp pháp trưởng lão. Đại sư huynh là Lâm Huyết Ca hắn, nhị sư tỷ là chưởng môn Thiên Vũ chân nhân. Duy nhất chỉ có tình người là không nhìn thấy.
Tam Tam Chân Nhân đột nhiên nói qua chuyện khác:
- Tây Môn Soái báo tang, thuận tiện còn nói ngươi thích một cô nương tên là Thượng Quan Phi Tuyết.
Lâm Phiền tức giận mắng:
- Tên Tây Môn Soái này thật nhiều chuyện.
- Đây là chuyện tốt, chứng tỏ ngươi là nam nhân.
Tam Tam Chân Nhân nói tiếp:
- Ta không muốn khuyên ngươi những chuyện khác, chỉ muốn ngươi biết một điều, bây giờ ngươi chỉ mới lớn, con đường tương lai còn rất dài, không cần vì bất kỳ thứ gì ngăn trở mà cam chịu, hoặc là biến thành người như hắn. Hắn đã quên, ngoại trừ ái thê của hắn ra, bên cạnh hắn còn có rất nhiều người quan tâm đến hắn.
Lâm Phiền nhíu mày, nói:
- Tông chủ, ta có một chuyện vẫn không rõ, người tu đạo không phải là thanh tâm quả dục, không màng danh lợi hay sao?
Tam Tam Chân Nhân hỏi lại:
- Mục đích tu chân của ngươi là gì?
- Tu chân có rất nhiều chỗ tốt, ví dụ như không sinh bệnh, trường thọ, sau đó rất lợi hại, nói không chừng còn có thể trở thành tiên.
Lâm Phiền trả lời.
- Ha ha, có nhiều dục vọng như ậy, còn thanh tâm quả dục sao? Người vô dục vô cầu thì đừng nghĩ đến chuyện thành tiên, cho dù loại người này thành tiên, vậy bọn họ có thể làm gì? Bọn họ chỉ biết ngồi ngẩn ở một chỗ, lẳng lặng suy tư. Sinh linh đồ thán, bọn họ chính là xem vạn vật như rơm rác. Mọi thứ là rơm rác, bọn hắn cũng là rơm rác.
- Ta hiểu rồi.
Lâm Phiền biết, Tây Môn Soái báo tang, còn nói ra những chuyện mình gặp khi xuất môn. Lâm Phiền có nghi hoặc đối với người thanh tu, nghĩ rằng bọn họ không màng danh lợi, vô dục vô cầu, không phải là cảnh giới chí cao của đạo gia hay sao? Tam Tam Chân Nhân liền dẫn hắn đi một chuyến, dùng ví dụ thức tế để nói cho Lâm Phiền biết, loại người gì sẽ trở thành người thanh tu.
- Chúng ta trước tiên là người, sau đó mới làm người tu chân, chúng ta có tình thủ túc, có tình phụ mẫu, tình nam nữ, tình sư môn. Có người nói muốn thành tiên thì phải buông bỏ hết tất cả, vậy ta sẽ nói: Ta thành tiên để làm gì? Chẳng lẽ vì muốn biến thành khúc gỗ hay tảng đá?
Tam Tam Chân Nhân xoay người nói:
- Có một câu này không phải ta nói nhảm, chờ đến khi ngươi đạt tới Nguyên Anh, hãy giết hắn.
- Ta không làm được.
Tam Tam Chân Nhân nói:
- Ngươi không phải đang cầm trên tay một món pháp bảo của đệ tử Tử Đồng môn tên là Tử Dạ hay sao?
Lâm Phiền trả lời:
- Diệt tà nhân, thuận tay đoạt bảo và giết người vô hại để đoạt bảo, ta cho rằng là hai việc khác nhau.
Tam Tam Chân Nhân gật đầu, nói:
- Không sai, ngươi có ý kiến gì đối với yêu hồ ngàn năm hay không?
Lâm Phiền nghĩ một lát, nói:
- Có tình có nghĩa, thương thiên hại lý.
- Bây giờ ta có chút thích Tây Môn Soái rồi.
Tam Tam Chân Nhân cười nói:
- Chúng ta đi thôi.
Câu trước là bình phán cuối cùng đối với chuyến lịch lãm lần này của Lâm Phiền, Tam Tam Chân Nhân cho rằng điều này rất đáng, Lâm Phiền đã có cái nhìn của bản thân, dám phát biểu ý kiến của mình.
Lâm Phiền bay lên, đuổi theo Tam Tam Chân Nhân, nói:
- Tông chủ, Cổ Nham sư huynh thì sao?
- Cổ Nham? Đây là một phiền toái.
Tam Tam Chân Nhân khẽ thở dài, nói:
- Vô cùng cố chấp, hắn đang cường tu Kiếm Độn thuật. Vì có tiền lệ Trương Thông Uyên là Kim Đan ngự kiếm, nên hắn cũng muốn đột phá Kim Đan ngự kiếm. Người trẻ tuổi kia cảm thấy phụ thân hắn có lỗi với Vân Thanh môn, hắn muốn vì Vân Thanh môn mà đền bù tổn thất. Cứ để hắn luyện, ngươi không cần quấy rầy hắn, nói không chừng có thể thật sự luyện được, việc này trong lòng chưởng môn cũng hiểu rõ.
- A, hiểu rồi.
Lâm Phiền nhìn xuống dưới, vẫy vẫy tay:
- Bạch Mục.
Tại lưng núi có một người bay lên, tới trước mặt Lâm Phiền, nói:
- Bái kiến Tam Tam Chân Nhân.
- Ừm, các ngươi nói chuyện phiếm với nhau đi.
Tam Tam Chân Nhân gật đầu rời đi.
Bạch Mục thấy Lâm Phiền, mừng rỡ nói:
- Vô Song đã nói với ta là ngươi không chết, lúc ấy ta cũng muốn đi tìm ngươi, đáng tiếc bị phái đi làm nhiệm vụ, không có cách nào phân thân.
Lâm Phiền hỏi:
- Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?
- Tu trận.
Bạch Mục ngẩng đầu nhìn ngọn núi, nói:
- Người thanh tu trên Thái Thanh sơn có nhiều thần binh bảo khí, để phòng kẻ cắp lén xông vào giết người đoạt bảo, cho nên mới bố trí bảy đạo cấm chế trên Thái Thanh sơn: Tam Môn trận pháp. Cho ngươi xem đồ tốt này.
- Cái gì?
Lâm Phiền hiếu kỳ.
Bạch Mục lấy từ trong bọc hành lý ra một lá cờ nhỏ chín mặt, nói:
- Thứ này gọi là Huyền Hoàng Hàn Băng kỳ, là một vị hảo hữu của Tông chủ ta ở Đông Hải đưa tới cho Tông chủ ta, đánh cuộc một phen, ta thắng nên giành được nó. Cờ này có thể bố trí Huyền Hoàng trận, Hàn Băng trận, còn có nhiều diệu dụng khác, ta cuối cùng cũng không cần tử thủ trên đất địch nữa rồi. Lần sau lịch lãm, ta cũng sẽ không làm vướng tay chân nữa.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, cửu biệt trùng lai, hết sức thân mật, lúc này Lâm Phiền đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi:
- Thanh Nguyên tông các ngươi không ra khỏi cửa cũng biết chuyện thiên hạ, có biết ở đầm lầy sương mù trong tuyệt địa mênh mông, có một lão thái thái tên Thứu Vụ hay không?
- Đầm lầy sương mù thì ta biết rõ, trong đó có chướng khí, chính là khí của Hoàng Tuyền dưới địa phủ tiết ra, không phải người đạt tới Trúc Cơ viên mãn thì rất khó đi qua nơi này. Về phần Thứu Vụ thì ta chưa từng nghe qua, ngươi có thể giới thiệu kỹ hơn một chút không?
Lâm Phiền miêu tả lại tướng mạo và cách ăn mặc của Thứu Vụ, sau đó lại giới thiệu Vụ nhi. Bạch Mục nghe xong cũng cảm thấy có chút quái dị, nếu như nói Thứu Vụ không quan tâm Vụ nhi thì sẽ không truyền thụ Thái Sơ tâm pháp, cũng sẽ không cứu Lâm Phiền vì muốn Lâm Phiền dẫn Vụ nhi ra khỏi đầm lầy sương mù. Nếu nói Thứu Vụ quan tâm Vụ nhi thì cũng không cần quất roi và trách phạt Vụ nhi, cũng sẽ không làm như không thấy đối với những vết lở loét trên người nàng.
Bạch Mục trầm tư hồi lâu, nói:
- Ta khẳng định mình chưa từng nghe nói hay nhìn thấy những ghi chép liên quan đến vị Thứu Vụ này, nhưng ngươi nói Vụ nhi toàn thân đầy vết lở, còn có thể mọc mủ rồi vỡ ra, ta dường như có chút ấn tượng. Mấy năm trước, lúc ta đến Ẩn Tiên tông tu sửa trận pháp, một vị cung phụng của Thanh Nguyên tông ta dường như đã từng nhắc tới.
Lâm Phiền mừng rỡ, hỏi:
- Ta sẽ lập tức tìm Tông chủ xin thông hành lệnh.
Bạch Mục lắc đầu, nói:
- Hắn đã vũ hóa rồi… Lâm Phiền, ngươi yên tâm, trưởng bối của Thanh Nguyên tông biết chuyện, trong sách nhất định có ghi chép lại, ta sẽ lưu tâm giúp ngươi kiểm tra một chút.
Lâm Phiền giật mình gật đầu, nói:
- Đúng a, các ngươi đều là con mọt sách không ra khỏi cửa mà.
Bạch Mục lắc đầu, nói:
- Không đúng, ta từng đi Tử Đồng môn rồi.
- Đúng, ngươi rất giỏi.
Bạch Mục cười ha hả, nói:
- Lâm Phiền, ngươi hãy đem mọi chuyện đã trải qua ở tuyệt địa mênh mông kể lại, ta muốn ghi chép.
- A? Vậy văn hiến này cứ gói là Lâm Phiền du ký nhé?
- Thật không dễ nghe, không bằng gọi là du ký đi.
Lâm Phiền căm tức, Bạch Mục mỉm cười nói:
- Ta có lá trà thơm, chúng ta qua bên kia vừa uống vừa nói.
Nhân duyên của Lâm Phiền không tệ, dưới sự dẫn dắt của Bạch Mục, tiến vào Thanh Nguyên tông, mặc dù hỏi thăm không được văn hiến liên quan tới Thứu Vụ, nhưng Lâm Phiền cũng rất nhanh quen thuộc với các sư huynh đệ Thanh Nguyên tông. Ở đây có mấy người thích đánh bạc, Lâm Phiền liền mở một sòng Tuyên Hòa bài tại Thanh Nguyên tông, mọi người chơi đùa vô cùng cao hứng, cuối cùng đám đệ tử Thanh Nguyên tông tham dự đánh bạc và vây xem đều bị phạt không cho ra khỏi phòng, còn Lâm Phiền thì bị Tông chủ Thanh Nguyên tông đuổi ra khỏi Thanh Nguyên sơn.