Tối Tiên Du

Chương 61: Thái thanh thanh tu

Chương Trước Chương Tiếp

Lâm Phiền búng ngón tay, trong tay bắn ra một cây Tú Hoa châm, đánh lên mặt đá, châm gãy, đá không hao tổn. Lâm Phiền đi tới, dùng một quyền đánh nát tảng đá. So sánh kết quả thì không hứng thú chút nào, chẳng qua nếu như Tông chủ đã dặn dò, Lâm Phiền cũng không từ bỏ, ngày đầu tiên chỉ luyện được một cây, ngày thứ hai có thể đánh ra ba cây cùng một lúc, ngày thứ ba có thể điều khiển năm cây Tú Hoa châm. Tam Tam Chân Nhân nói không sai, dựa theo số lượng càng lúc càng gia tăng, uy lực của Tú Hoa châm cũng gia tăng.

Vài ngày sau, Lâm Phiền đang ở luyện tập trước đại điện, Tam Tam Chân Nhân từ trong phòng của mình bay ra, Lâm Phiền bắn tới mười cây Tú Hoa châm. Chân khí hộ thể của Tam Tam Chân Nhân phóng ra, Tú Hoa châm chỉ miễn cưỡng xuyên thấu được tầng chân khí hộ thể, Lâm Phiền lắc đầu ủ rũ, Tam Tam Chân Nhân nói:

- Ngươi chỉ mới luyện mấy ngày, gấp cái gì… Lâm Phiền, hôm nay nghỉ ngơi, đi cùng ta tới một nơi, gặp một vị bằng hữu.

Lâm Phiền đuổi theo Tam Tam Chân Nhân, không yên lòng hỏi:

- Tông chủ, châm này nhất định phải luyện sao? Tú Hoa châm cũng giống như lá bùa, đều là phàm phẩm, phù chú tốt xấu còn có thể mượn lực quỷ thần, Tú Hoa châm… Không bằng ta làm một cái Gia Cát liên nỗ, sắp xếp mấy trăm cây Tú Hoa châm, một lần trực tiếp bắn ra.

Tam Tam Chân Nhân chân thành nói:

- Lâm Phiền, ta cho ngươi luyện Thiên Mang tâm pháp, không phải Tú Hoa châm, ngươi đừng nghĩ sai quan hệ chủ thứ.

- Ồ?

Lâm Phiền vẫn không hiểu.

Tam Tam Chân Nhân nói:

- Ngự kiếm phải kiếm quyết, ngươi bây giờ chỉ là dùng Thiên Mang tâm pháp phóng ra mười cây Tú Hoa châm, ngươi có thể khống chế bọn chúng chuyển hướng không? Ngươi có thể khiến bọn chúng quay trở về không? Ngươi có thể khống chế tốc độ của bọn chúng không? Trúc Kiếm đường ngự kiếm một trăm lẻ tám cây kiếm, chín cây một tổ, tổng cộng mười hai tổ, nhưng muốn khống chế mười hai tổ trúc kiếm này tùy tâm sở dục, ngay cả Tuyết Cơ cũng không làm được. Ngươi bây giờ có thể điều khiển được bao nhiêu cây Tú Hoa châm tự nhiên?

Lâm Phiền hổ thẹn nói:

- Hai cây, hai tay mỗi tay một cây.

- Đây không chỉ là một bộ tâm pháp, mà còn là kỹ xảo. Giống như ngươi vẽ bùa vậy, mới bắt đầu ngươi có thể vẽ tốt không? Quen tay hay việc, trước tiên cứ luyện đi.

Lâm Phiền nói:

- Đúng rồi, tương lai ta chỉ cần hai thanh bảo kiếm là đủ.

Tam Tam Chân Nhân không nói gì, phất tay một cái, hơn mười khối Thổ lôi bay ra, đánh thẳng tới chánh điện của Chính Nhất Tông, trong lúc Lâm Phiền đang chờ đại điện bị oanh tạc, khối Thổ lôi cuối cùng đuổi theo viên thứ nhất, cùng phát nổ. Đám Thổ lôi ở sau gia tốc, còn Thổ lôi ở trước thì chậm lại, tiếng ầm ầm vang lên, không có một khối Thổ lôi nào rơi lại phía sau.

Lâm Phiền gật đầu, nói:

- Ta hiểu rồi.

- Vẽ bùa luyện Tâm phù, kiếm quyết có thể hóa Tâm quyết.

Tam Tam Chân Nhân nói xong thì không nói nữa, dẫn theo Lâm Phiền bay tới Thái Thanh sơn.

Thái Thanh sơn cách Chính Nhất sơn hai mươi dặm, trong nháy mắt mà tới, đây là một ngọn núi rất đẹp, có không ít nhà gỗ do sức người tạo nên, cây cối và kỳ thạch xen lẫn nhau, phần đông linh thú của Vân Thanh môn đều sống ở nơi này, nơi đây hết sức yên tĩnh. Linh thú căn bản không sợ người, Lâm Phiền hạ xuống, một con nai chạy tới, dùng đầu lưỡi liếm vào lòng bàn tay Lâm Phiền, Lâm Phiền lấy ra vài củ khoai sống, con nai thông linh gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.

Linh thú của Vân Thanh môn lớn nhất không quá hai trăm năm, không có linh thú nào có thể biến thành hình người hay nói tiếng người. Nhưng linh thú trên trăm năm thì đều có thể nghe hiểu tiếng người, quan hệ cũng có phần thân thiết. Linh thú sống từ chân núi đến lưng núi, ngẩng đầu nhìn lên, nửa ngọn núi chìm trong mây, Thái Thanh sơn cũng là một trong ba tòa núi cao thuộc dãy Vân Thanh sơn.

Lâm Phiền nghi hoặc hỏi:

- Tông chủ, vì sao lại dừng ở giữa lưng chừng núi, không trực tiếp đi lên?

Tam Tam Chân Nhân lắc đầu nói:

- Chúng ta đi bộ lên.

Lâm Phiền không nói gì, đi bộ theo Tam Tam Chân Nhân. Qua lưng chừng núi, không thấy linh thú, kiến trúc do con người xây dựng bắt đầu xuất hiện. Lưng núi giống như bị thần phủ bổ xuống, đi qua lưng núi, trên đỉnh đầu là một tảng đá lớn vô cùng khổng lồ. Đường làm bằng đá, rất hẹp, người thường đi không cẩn thận có thể rơi xuống vách núi.

Một nam tử áo bào xám, bốn lăm bốn sáu tuổi ngồi xếp bằng trên núi đá, núi đá nằm sát vách núi, ánh mắt nam tử thanh tịnh, lẳng lặng nhìn phía trước, dường như cho dù trời long đất lở vẫn bất động.

Tam Tam Chân Nhân và Lâm Phiền đi ngang qua hắn, hắn cũng như không thấy. Tam Tam Chân Nhân quay đầu lại nói:

- Hắn tên là Tề Thạch, cao thủ trẻ tuổi của Thiên Hành tông, Kim Đan cường tu tâm pháp Nguyên Anh, bị tẩu hỏa nhập ma, sau này được chưởng môn đời trước cứu trị mà khôi phục bình thường, không ngờ sinh tử luân chuyển, tâm ma hỗn tạp, nên cảnh giới đột phá Nguyên Anh, càng về sau thì càng không thể vãn hồi, cuối cùng trở thành như vậy. Ngươi muốn hỏi tu vi của hắn cao bao nhiêu, ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi bây giờ có thể thoải mái đánh bại hắn. Ngươi muốn hỏi cảnh giới hắn cao bao nhiêu, ta cũng có thể nói cho ngươi biết, hắn đã là Nguyên Anh viên mãn, tiến vào Tiểu Thừa chi cảnh.

Lâm Phiền đã hiểu, đây là một người thanh tu, hắn đang tự vấn, lại không phải tự vấn. Bản thân hắn cũng đã thoát ly khỏi thiên địa vạn vật, hắn không quan tâm bất cứ chuyện gì xảy ra bên cạnh, bởi vì không đáng cho hắn quan tâm, hắn thậm chí cũng không quan tâm chính mình.

Một đường đi xuống, Lâm Phiền nhìn thấy khắp nơi đều là người thanh tu, Lâm Phiền buồn bực nói:

- Tông chủ, ta không biết Thái Thanh sơn này đều là người thanh tu.

Người thanh tu đều ở trong tông phái, có một nơi chuyên dành để an trí cho bọn họ.

- Hắn là Lưu Bình, hơn hai mươi tuổi đã vứt bỏ việc cầu đạo, cầu trường sinh bất lão, cầu tiên. Sau khi nhập môn, chỉ xem đạo thư, không luyện đạo pháp, không trao đổi với người khác, vứt bỏ vợ con, một lòng trầm mê trong đạo thuật chi lý. Cảnh giới thật của hắn thì ta không biết, nhưng ta biết chỉ cần ta đá một cái, đạp hắn xuống núi thì hắn sẽ ngã chết.

Tam Tam Chân Nhân vừa đi vừa nói:

- Lâm Phiền, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, dục vọng của con người không đáng sợ, đáng sợ là không có dục vọng. Bọn họ không cần ăn cơm, không cần uống nước, sống lâu đến mấy trăm năm, thậm chí không cần quần áo, dù quần áo hóa thành tro bụi, toàn thân trần truồng cũng không quan tâm.

Lâm Phiền cười nói:

- Tông chủ, ta rất có dục vọng, trong nhẫn càn khôn chứa một đống đồ ăn.

Tam Tam Chân Nhân o nói chuyện, cũng không giới thiệu từng người, một đường đi tới đỉnh núi, phái đông đỉnh núi có một nơi tốt, là một tòa tiên các tinh xảo xây dựng bên rìa núi, phía trước tiên các cắm hai thanh bảo kiếm, một thanh màu đỏ, một thanh màu tím, tinh quang lưu chuyển, hiển nhiên rất có linh khí. Tiếp tục đi về phía trước, trông thấy có một nam tử ngồi xếp bằng trên đá, tóc dài xõa vai, ánh mắt nhìn thẳng, không khác gì những người thanh tu khác.

Tam Tam Chân Nhân đi tới bên cạnh hắn, nói:

- Loại người đáng hận nhất trong đám thanh tu chính là loại này, thần binh ở bên cạnh, lại xem như rác rưởi, quả thực là phí của trời. Hồng kiếm tên Hồng Liên, có thể tàn sát vạn dặm, vạn người khó địch, tử kiếm là Hà Thải, diệt sát quần tà, ngạo thị quần hùng. Vài chục năm trước, hai thanh kiếm này giết vào tuyệt địa mênh mông, càn quét ba tà phái, tà ma trong trăm dặm không dám đến gần, thực sự hào khí biết bao.

Lâm Phiền nghi hoặc hỏi:

- Văn hiến không thấy ghi chép lại.

- Chưởng môn phân phó không được ghi lại, bởi vì không ném được kẻ này.

Tam Tam Chân Nhân đề cao âm lượng, nói:

- Đệ nhất cao thủ Vân Thanh môn là Lâm Huyết Ca vì ái thê chết, nản lòng thoái chí, bị gian nhân hãm hại, trảm sát mười hai tên đệ tử ma giáo, một tên hộ pháp, còn có… Sư phụ của hắn là chấp pháp trưởng lão của Vân Thanh môn, cũng là sư phụ của ta và chưởng môn hiện nhiệm, hơn nữa sư phụ cũng đã bị hắn giết.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 27%👉
Combo Full lượt đọc giảm 39%👉

Thành viên bố cáo️🏆️