Tối Tiên Du

Chương 59: Nhẫn càn khôn

Chương Trước Chương Tiếp

Lâm Phiền dẫn Vụ nhi vào đại điện, nhìn hai bên, sau đó tặc lưỡi hai cái, đại điện này đã hoàn toàn bị mạng nhện và tro bụi chiếm đóng, Tông chủ cũng lười vô hạn, cho nên chỉ có vị trí chỗ ngồi của mình là sạch sẽ, Trương lão chết tạo nên ảnh hưởng vô cùng lớn đối với Chính Nhất Tông. Lâm Phiền xấu hổ nói:

- Tông chủ lười biếng, để chê cười rồi, trên tường là môn quy, tông quy. Có vài điều có thể trái, có vài điều không thể trái.

- Ví dụ?

Vụ nhi nhìn chữ khắc trên tường, nghi vấn.

- Ví dụ như quy định môn quy, giữa sư huynh đệ không được mắng chửi nhau. Cho nên mắng chửi người thì không được, nhưng vẫn có thể nói kháy hoặc châm chích đối phương. Đương nhiên, người tu chân chúng ta đều có hàm dưỡng, ngươi cứ chép trước đi.

Lâm Phiền tìm được một quyển sách bên vách tường, thổi đi lớp bụi bên ngoài, nói:

- Ta trước hết phải luyện tấm da bạch hồ này đã.

Lâm Phiền đến luyện phòng tìm một cái luyện đài, mất rất nhiều thời gian mới rửa sạch sẽ, sau đó đặt bên ngoài đại điện, bắt đầu dựa theo ghi chép trong sách mà vẽ pháp trận. Tam Tam Chân Nhân ngồi ở trên mái hiên chính điện quan sát, mở túi càn khôn của mình ném xuống dưới một thứ, nói:

- Bột Hải thạch hai khối, hoàng kim năm lượng, Thông Thiên thảo một cây…

Lâm Phiền tiếp lấy mấy thứ này, vui vẻ nói:

- Tông chủ, ngươi chuẩn bị thật chu toàn.

Tam Tam Chân Nhân khẽ ưỡn lưng, nói:

- Ra ngoài lịch lãm, ngay cả túi càn khôn cũng không có thì làm được gì. Lâm Phiền, ta phải xuất môn một chuyến, ngươi không được chạy loạn, đợi sau khi ta về, có chuyện muốn nói với ngươi.

- Ồ.

Lâm Phiền cũng không hỏi Tam Tam Chân Nhân ra ngoài làm gì, dù sao thì Tam Tam Chân Nhân cũng sẽ không trả lời.

Bố trí pháp trận, sau đó đem các loại tài liệu được ghi chép trong văn hiến ném lên luyện đài, sau đó ngồi trong trận, bắt đầu vận chuyển chân khí khu động pháp trận, linh quang trong pháp trận chớp động. Đây là công thức luyện chế pháp bảo, các môn phái ít nhiều đều có một vài công thức chế pháp bảo, thu thập tài liệu cần thiết dựa theo văn hiến ghi chép, sau đó thông qua pháp trận cố định, cố định phương pháp luyện hóa, như vậy thì pháp bảo luyện chế thành sẽ không khác biệt quá lớn, nhiều nhất chỉ có chút chênh lệch do phẩm chất tài liệu mà thôi.

Ví dụ như phương pháp luyện chế cái túi càn khôn này, dùng Bột Hải thạch thì luyện ra nhẫn càn khôn, còn dùng Tinh Hải thạch thì luyện ra vòng càn khôn, dùng Thiên Tàm bố thì luyện ra túi càn khôn. Vật phẩm chủ quyết định phẩm chất, vật phẩm chủ của túi càn khôn là da yêu thú hoặc linh thú ngàn năm. Da của linh thú năm trăm năm cũng có thể dùng, nhưng hiệu quả sẽ kém hơn rất nhiều. Nếu có hai ngàn năm thì thật không còn gì tốt hơn.

Tài liệu đầy đủ hết, luyện chế rất nhanh, không quá nửa canh giờ, linh quang trên luyện đài biến mất, một cái giới chỉ ngân sắc lẳng lặng nằm yên trên luyện đài. Tiếp theo cần mất một ít thời gian, căn cứ phẩm cấp của nhẫn càn khôn và người luyện hóa bất đồng, mà tổn hao thời gian và tinh lực bất đồng, để tiến hành tâm luyện, khiến bảo vật nhận chủ.

Giới chỉ là cách gọi xưa, nó còn có ý nghĩa là vợ chồng tân hôn không cần đêm nào cũng làm “chuyện đó”.

Lâm Phiền chuẩn bị đi tới lấy nhẫn càn khôn, một giọng nữ truyền đến:

- Phích Lịch Chấn Quang quyết!

- Vô Song chết tiệt.

Lâm Phiền chộp tới nhẫn càn khôn, không ngờ lại bắt hụt.

- Hắc hắc…

Thanh âm đắc ý của Diệp Vô Song truyền đến, nói:

- Đây là nhẫn càn khôn a, Lâm Phiền, cho ta mượn chơi hai ngày.

Lâm Phiền trợn mắt nói:

- Mượn cái đầu ngươi, chờ ta luyện hóa xong sẽ cho ngươi mượn.

- Quỷ hẹp hòi, nghe nói ngươi không có chuyện gì, ta cố ý lén chạy đến đây tìm ngươi.

Diệp Vô Song nhìn về phía cửa đại điện, hô lên:

- Oa, Chính Nhất Tông các ngươi cuối cùng cũng có người đệ tử thứ hai? Tại sao lại bọc kỹ như cái bánh chưng thế kia?

Hai mắt Lâm Phiền khôi phục bình thường, tiến lên đoạt lại nhẫn càn khôn, nói:

- Liên quan cái rắm gì đến ngươi. Vô Song, nghe nói ngươi được thăng làm hộ pháp Tử Trúc lâm, có pháp bảo gì không cần thì đưa ta hai túi đi.

- Ta mới không muốn làm chức hộ pháp này, quá nhiều chuyện, phiền chết mất. Có vài đệ tử thấy ta trẻ tuổi, không phục, không chịu nghe lời ta…

Lâm Phiền thấy Diệp Vô Song bắt đầu kể khổ, liền vội vàng nói:

- Giới thiệu một chút, Diệp Vô Song, tả hộ pháp Tử Trúc lâm. Đây là Vụ nhi, đệ tử thứ hai của Chính Nhất Tông.

- Vụ nhi? Ngươi họ gì?

Diệp Vô Song hỏi.

Vụ nhi đáng thương không xinh đẹp bằng Diệp Vô Song, lại bị câu hỏi giống như một đao của Diệp Vô Song chọc sâu vào nội tâm, không khỏi ảm đạm lắc đầu:

- Ta không biết.

Diệp Vô Song nhìn Lâm Phiền, Lâm Phiền thấp giọng nói:

- Ngươi nói nhiều quá.

Diệp Vô Song cũng rất thông minh, liền xin lỗi:

- Thật có lỗi, Vụ nhi sư muội, thực ra ta cũng không biết ta họ gì, mơ mơ hồ hồ lên Vân Thanh sơn, sư phụ nói cho ta biết ta họ Diệp nên ta liền mang họ Diệp. Không đúng, Lâm Phiền, Tông chủ của Chính Nhất Tông không phải nữ, lại không có trưởng giả là nữ, theo quy định của môn quy thì không được phép tuyển nhận nữ đệ tử.

Lâm Phiền thấy Vụ nhi trốn tránh, cắn răng thấp giọng hỏi:

- Không phải ngươi muốn hỏi chuyện gì sao?

- A, ta lại nói vậy rồi, sư phụ thường nói: nói nhiều thì sẽ sai, ta cũng nói không nhiều, tại sao vẫn sai chứ?

Diệp Vô Song chớp mắt, nói:

- Lâm Phiền, lần này tìm ngươi có chút chuyện.

- Ồ?

- Bạch Mục sư huynh đến tìm ta, nói Cổ Nham sư huynh có chút tâm sự. Hơn một năm qua, Cổ Nham sư huynh vẫn một mực bế quan.

Người tu chân bế quan không có gì sai, phần lớn là vì tu luyện pháp thuật nào đó hoặc tiến hành bế quan trị thương. Cổ Nham vẫn chỉ là Kim Đan sơ kỳ, đạo pháp gì có thể khiến hắn bế quan lâu như thế? Vân Thanh môn tu hành kiêng kỵ gấp gáp, dục tốc bất đạt, bế quan nửa năm cũng xem như tương đối lâu rồi.

Lâm Phiền gật đầu, nói:

- Đi, chúng ta đến Thiên Hành tông chơi một chuyến.

- Ta lén chạy đến đây, phải đi trước rồi.

Diệp Vô Song cười hì hì vẫy tay với Vụ nhi, Vụ nhi cũng khẽ vẫy tay đáp lại, nhìn Diệp Vô Song rời đi, trong mắt đầy vẻ hâm mộ. Xinh đẹp, lanh lợi, tu hành thành công, còn có rất nhiều bằng hữu.

Lâm Phiền nhìn Vụ nhi, cô bé này đã quen cô độc, không thích hợp ở lại Chính Nhất Tông, nếu như Diệt Tuyệt Chân Nhân của Tử Trúc lâm có thể thu nàng, vậy là tốt nhất. Chẳng qua nghĩ tới vẻ mặt nghiêm túc của Diệt Tuyệt Chân Nhân, trái tim Lâm Phiền có vài phần lạnh lẽo, ngay cả Tam Tam Chân Nhân cũng không dám nói lung tung với Diệt Tuyệt Chân Nhân nữa là hắn.

Đương nhiên, Diệt Tuyệt Chân Nhân nghiêm túc chỉ là ngoài mặt, nếu không thì sao có thể có một tên đệ tử nhiều chuyện như Diệp Vô Song được, Diệp Vô Song nói rất nhiều, sau khi trở về lại hàn huyên hai câu với Diệt Tuyệt Chân Nhân. Diệt Tuyệt Chân Nhân thản nhiên nói với nàng, nhưng trong lòng lại nghi hoặc:

- Tam Tam Chân Nhân thu một nữ đệ tử?

Điều này không hợp với môn quy, thông thường, nữ đệ tử chưa lập gia đình đều gia nhập Tử Trúc lâm, để tránh việc nam nữ đệ tử nảy sinh tư tình trong quá trình tu hành, hơn nữa đối với những bất tiện trong sinh hoạt, cần phải có nữ trưởng giả chỉ dẫn.

Ngày tiếp theo, đệ tử truyền lệnh từ đại điện tới Chính Nhất Tông, nói:

- Chưởng môn mời Tam Tam Chân Nhân, Lâm Phiền, Vụ nhi tới đại điện.

Lâm Phiền đang luyện hóa nhẫn càn khôn, trả lời:

- Tông chủ không ở đây.

Đệ tử truyền lệnh nói:

- Vậy thì mời Lâm Phiền, Vụ nhi đến đại điện trước.

Thiên Vũ chân nhân muốn làm gì? Trong lòng Lâm Phiền nghi hoặc, tâm tình càng lúc càng không yên, cùng Vụ nhi bay về phía đại điện.

Lâm Phiền nghe đệ tử trông cửa nói ở trong phòng khách đại điện, ngoại trừ Thiên Vũ chân nhân ra, còn có Diệt Tuyệt Chân Nhân của Tử Trúc lâm. Tiến vào đại điện xem xét, quả nhiên nhìn thấy vị Diệt Tuyệt Chân Nhân này mặt cứng đơ như xác chết, không chút biểu tình, nếp nhăn trên mặt rủ xuống.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 27%👉
Combo Full lượt đọc giảm 39%👉

Thành viên bố cáo️🏆️