Trong Chính Nhất Tông vô cùng yên tĩnh, Lâm Phiền bay đến gần đại điện, rống lớn:
- Tông chủ đâu rồi.
Một đạo tia chớp Kim lôi từ chính điện bay ra, đánh trúng Lâm Phiền, đỉnh đầu bốc khói, đầu Tông chủ từ cửa sổ đại điện thò ra, nói:
- Không chết à?
Mặc dù ngữ khí có chút khó chịu, nhưng trên mặt thì đầy vẻ vui mừng. Mẹ nó, hai tháng trước, Tây Môn Soái chạy tới báo tang, mình đã bấm đốt ngón tay tính toán, phát hiện Lâm Phiền còn sống, mặc dù như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên, bây giờ thấy người vẫn còn sống, tâm tình hiển nhiên không tệ.
Tông chủ không đi cửa chính mà từ cửa sổ bay ra, nghiêng đầu nhìn Vụ nhi đứng sau lưng Lâm Phiền, hỏi:
- Cái gì thế? Ánh mắt thật kém cỏi.
Vụ nhi cúi thấp đầu nhìn góc áo, Lâm Phiền nói:
- Vụ nhi, bên kia có nước, ngươi đi nghỉ trước đi, cứ xem như nhà mình, tự tiện.
- Vâng.
Vụ nhi cúi đầu hạ xuống bên cạnh giếng nước.
Tông chủ đi tới bên cạnh Lâm Phiền, nhìn Vụ nhi, hỏi:
- Tức phụ? (gái có chồng)
- …
Lâm Phiền không để ý, đem mọi chuyện đã trải qua kể lại một lượt.
- Thứu Vụ?
Tông chủ Tam Tam Chân Nhân suy nghĩ hồi lâu, trong ký ức dường như không có người này. Tam Tam Chân Nhân nói:
- Việc này ta không làm chủ được, ta sẽ nói với chưởng môn một tiếng, sau đó tâm sự với Diệt Tuyệt Chân Nhân, để xem Tử Trúc lâm có muốn thu hay không. Nhưng… Ngươi có ngửi được mùi trên người nàng không?
Lâm Phiền gật đầu, nói:
- Toàn thân nàng có rất nhiều vết lở loét, có vài vết lở loét đã sinh mủ, mặc dù mỗi ngày đều tắm, chỉ có điều… Ta vốn cho rằng rời khỏi đầm lầy sương mù thì làn da của nàng sẽ khôi phục, nhưng bây giờ xem ra, cũng không khác gì ở trong đầm lầy sương mù.
- Kỳ quái.
Tam Tam Chân Nhân trầm ngâm, nói:
- Người tu chân tránh bách bệnh, nghe ngươi nói như vậy, có lẽ không phải do ngoại lực tạo thành… Vụ nhi kia tới kìa.
Tam Tam Chân Nhân và Lâm Phiền hạ xuống bên cạnh bàn cờ, Vụ nhi cúi đầu đứng trước mặt Tam Tam Chân Nhân, vô cùng bất an, Tam Tam Chân Nhân nói:
- Bỏ vải che mặt xuống.
- …
Vụ nhi không nhúc nhích.
- Người ta cũng đã nhìn rồi, để Tông chủ nhìn một một cái cũng không mất khối thịt nào đâu.
Tam Tam Chân Nhân có phần không kiên nhẫn, nhíu mày nói.
Vụ nhi cuối cùng vẫn nắm chặt mảnh vải che mặt kéo xuống, Tam Tam Chân Nhân dù đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng vẫn bị giật mình hoảng sợ, khuôn mặt này quả thật xấu xí và đáng sợ. Tam Tam Chân Nhân đi tới gần nhìn, có chút nghi hoặc nói:
- Dường như là độc mà không phải độc, có đau không?
Vụ nhi lắc đầu.
- Ngứa không?
Vụ nhi vẫn lắc đầu.
Lúc này một vết lở bong ra, một đám nước xanh chảy trên mặt nàng, Vụ nhi cảm thấy, liền vội lấy tay lau sạch, sau đó che mặt đi, không dám nhìn Tam Tam Chân Nhân. Tam Tam Chân Nhân nhíu mày, nói:
- Ngươi theo ta đến đại điện gặp chưởng môn… Lâm Phiền, đi bái tế Trương lão đi.
- Vâng.
Lâm Phiền khẽ thở dài, đợi đến khi Tam Tam Chân Nhân và Vụ nhi rời đi, bản thân vào phòng lấy hương đèn, bay tới chân núi Chính Nhất sơn, mộ của Trương lão nằm ở chỗ này. Lâm Phiền thắp hương, nói:
- Đã về trễ rồi… Tu tiên, tu tiên cái gì, cầu trường sinh, nhưng là người thì vốn dĩ phải chết. Thái Thượng lão quân, phù hộ cho Trương lão kiếp sau đầu thai tốt một chút, thê thiếp đầy đàn, không nên tu tiên để sống một quãng đời cô độc như vậy.
…
Sau khi trò chuyện bên mộ của Trương lão, Lâm Phiền trở về chánh điện, dù sao thì cũng gần, nếu rảnh rỗi lại ghé thăm. Nửa canh giờ sau, Tam Tam Chân Nhân và Vụ nhi cùng trở về, Vụ nhi lại càng cúi đầu thấp hơn, còn Tam Tam Chân Nhân thì nổi giận đùng đùng, vừa thấy Lâm Phiền liền rít gào:
- Con mẹ nó, cho bà nương này ba phần thể diện, nàng còn muốn lên mặt, vô pháp vô thiên.
Lâm Phiền nghi vấn, hỏi:
- Bà nương là ai?
- Thiên Vũ, còn có thể là ai?
- Tông chủ, bà nương này là chưởng môn a.
Lâm Phiền nhắc nhở.
- Rất giỏi.
Lâm Phiền hỏi:
- Thế nào?
Vụ nhi mở miệng đáp:
- Thiên Vũ chân nhân nói ta lai lịch bất minh, vô cùng cảm tạ ơn cứu môn nhân của ta, nhưng Vân Thanh sơn không thể thu lưu được.
Lâm Phiền giận dữ mắng:
- Bà nương chết tiệt…
Tam Tam Chân Nhân vỗ đầu Lâm Phiền một cái, nói:
- Không có tôn ti trật tự… Thực ra lo lắng cũng có đạo lý, đầm lầy sương mù ở trong tuyệt địa mênh mông, mà tuyệt địa mênh mông là nơi tụ tập của đám tà nhân. Lại thêm lần trước ma quân truyền thư cho chưởng môn, e rằng trong mười năm nữa thì tuyệt địa mênh mông sẽ có dị biến, chưởng môn cũng là tình thế bất đắc dĩ mà thôi. Vụ nhi, trước hết ngươi cứ ở lại Chính Nhất Tông đã.
Ý tứ trong lời nói chính là chưởng môn sợ Vụ nhi là gian tế của tà nhân, Lâm Phiền cũng không biết là ma quân truyền thư cho chưởng môn, nội dung bên trong là: Đệ nhất tà phái trong tuyệt địa mênh mông: vạn Tà môn định phái gian tế lẫn vào ma giáo và chính đạo, một là muốn châm ngòi mối quan hệ ma – đạo, hai là truyền tin tức, ba là nằm vùng.
Tại sao tà phái lại có dục vọng xâm lấn mười hai châu như vậy? Nguyên nhân chủ yếu nhất là ma giáo, chính đạo đều chiếm cứ tiên sơn phúc địa, còn bọn họ thì ở trong chốn khỉ ho cò gáy. Chẳng qua những môn phái ở quá gần nhau, nội bộ nảy sinh quá nhiều nghi kỵ, khó có thể tạo thành tình huống liên hợp. Bây giờ Vạn Tà môn chuẩn bị phái gian tế, chứng tỏ chưởng môn đời này của Vạn Tà môn tất có mưu đồ.
Trong thư ma quân lo lắng Vạn Tà môn sẽ liên hợp với vài môn phái đánh một châu nào đó. Ví dụ như đánh nam châu, như vậy thì môn phái tu chân của các châu khác rất có thể vì ích kỷ mà không tương trợ, như vậy chủ lực chỉ có thể là Lôi sơn Nam châu liên hợp với những môn phái tu chân xung quanh đối kháng. Đương nhiên, bởi vì trước mắt có minh ước chính ma, nên sẽ không xuất hiện loại tình huống này. Tà nhân muốn tiến quân vào mười hai châu, trước hết phải tạo nên nội loạn giữa chính ma. Phái gian tế là một chiêu cờ hay. Ví dụ Tử Tiêu điện ở Trung châu và Thanh Bình môn ở Bắc châu chính là đại tử địch, mặc dù mấy trăm năm qua bình yên vô sự, nhưng nếu có người cố ý châm ngòi, song phương nói không chừng sẽ phát sinh tranh đấu, đặc biệt là chưởng môn hiện nhiệm của Tử Tiêu điện ánh mắt thiển cận, không có phong phạm của một tông sư, càng dễ bị người khác áp chế.
Vụ nhi nói:
- Đa tạ Tam Tam Chân Nhân quan tâm, chẳng qua Vụ nhi đã có nơi để đi, sẽ không quấy rầy Chân Nhân nữa.
- Bảo ngươi lưu lại thì ngươi cứ lưu lại đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
Tam Tam Chân Nhân tức giận nói:
- Lâm Phiền, dẫn nàng đi chép Tông quy mười lần, sau đó đem tới cho ta.
Vụ nhi khóc:
- Đa tạ Chân Nhân.
- Chép hai mươi lần, mẹ nó.
Tam Tam Chân Nhân phất tay để cho Vụ nhi và Lâm Phiền rời đi.
Vụ nhi đi theo Lâm Phiền, hỏi:
- Ta đã nói sai rồi sao?
- Người một nhà gọi Tông chủ, ngoại nhân mới gọi Chân Nhân.
Tam Tam Chân Nhân thấy hai người đi vào chánh điện, không khỏi nhíu mày trầm tư, ở đại điện vì có Vụ nhi, nên Thiên Vũ chân nhân mới dùng bí pháp nói cho Tam Tam Chân Nhân nguyên nhân thực sự không thể thu Vụ nhi, trên mặt Vụ nhi có vết lở loét cũng không phải do bệnh, mà giống như một loại tà thuật nào đó. Thiên Vũ chân nhân không chỉ tu vi cao, mà còn tinh thông y thuật, phát hiện Vụ nhi có chỗ không ổn. Người tu chân mặc dù không sinh bệnh, nhưng vẫn sẽ tẩu hỏa nhập ma, tẩu hỏa nhập ma chia làm sớm, giữa, cuối kỳ. Phát hiện sớm thì còn có thể cứu vãn. Ngoài ra, y thuật trong giới tu chân còn có thể tu bổ chân nguyên bị tiêu hao, giải bách độc, phá cổ và trị trọng thương trên người.
Tam Tam Chân Nhân không thể đuổi Vụ nhi, chuyện này không liên quan gì đến nàng, mà liên quan đến Lâm Phiền. Có thể nhìn ra được Lâm Phiền rất đồng tình và cảm kích Vụ nhi, chỉ bằng vào nguyên nhân này, mình cũng phải thu nhận Vụ nhi rồi. Về phần gian tế… Dù sao thì Chính Nhất Tông cũng chỉ có ba người, không được Tông chủ cho phép thì không được xuất môn. Đại trận hộ sơn của Chính Nhất Tông quanh năm ít tu sửa, hoàn toàn không có giá trị gì đối với gian tế. Mà Tam Tam Chân Nhân cũng có thể nhìn ra được Vụ nhi bản tính thiện lương. Chẳng qua trúng tà thuật cũng không có quan hệ gì với tính tình thiện lương cả. Là cổ độc ư? Thứu Vụ lão phụ này là thần thánh phương nào? Ngay cả Tông chủ Thanh Nguyên tông hiểu biết mọi chuyện trên ngàn năm cũng không biết.
Kỳ quái, dựa theo lời kể của Lâm Phiền, Bách Nhãn ma quân hiển nhiên biết rõ sự lợi hại của đầm lầy sương mù, không dám đuổi giết vào, nhưng tại sao mình lại không nghe được tin tức gì trong đầm lầy sương mù? Tất cả tà phái cũng không liệt đầm lầy sương mù vào cấm địa, chẳng lẽ chỉ có những người ở địa vị như Bách Nhãn ma quân mới biết được sự lợi hại của đầm lầy sương mù?