Tối Tiên Du

Chương 55: Có việc không nên làm

Chương Trước Chương Tiếp

- Bách Nhãn ma quân?

Tây Môn Soái quay đầu lại, trông thấy một đám mây tím đang cấp tốc bay tới Thúy Lục cốc, vô cùng kinh hãi, lập tức khống chế vòng càn khôn bỏ chạy.

Ba người không do dự, lập tức chạy thục mạng, Bách Nhãn ma quân hạ xuống Thúy Lục cốc, nổi giận gầm lên một tiếng thê lương, đám mây tím trên đỉnh đầu vẫn truy kích bốn người, trong tử vân duỗi ra một cái đại thủ, chụp về phía bốn người đang phi hành sát mặt đất.

Lâm Phiền chạy trước tiên, dần dần bị ba người khác đuổi theo, hắn sử dụng hai lần Súc Thiên Tiểu Địa thuật, mặc dù khoảng cách không xa, nhưng lại tiêu hao chân khí rất lớn, không dám dùng nữa, chỉ cct khống chế trúc kiếm bỏ chạy trối chết. Mà tốc độ của Trương Thông Uyên là nhanh nhất. Tiếp đó là Tây Môn Soái khống chế vòng càn khôn, cuối cùng là Tuyệt Sắc.

- Trả mạng cho ái thê của ta!

Một thanh âm từ xa vọng tới, hiển nhiên người ta đang cực kỳ phẫn nộ.

Tuyệt Sắc hô lớn:

- Lão bà của ngươi không chết, đang ở trong phòng, ngươi hãy tìm tiếp đi.

Tử vân đại thủ chụp vào Tuyệt Sắc, Tuyệt Sắc kinh hãi hét lên:

- Ta chỉ đùa thôi, thi thể của lão bà ngươi đang ở trên tay tên tiểu đạo sĩ kia.

Đại thủ phát ra một đạo thiểm điện tử sắc bổ về phía Lâm Phiền, Lâm Phiền vung đậu thành binh, phân thân tiếp được thiểm điện thì bị đánh cho nát bấy, Tây Môn Soái đã vượt lên ngang với Lâm Phiền, nói:

- E rằng Bách Nhãn ma quân đã luyện thành phân thân đại pháp rồi, tự cầu phúc đi.

Chỉ có sau khi đạt tới Nguyên Anh viên mãn thì mới có thể tu hành phân thân thuật, không phải chướng nhãn pháp mà là phân thân thực sự. Bách Nhãn ma quân đã vào tiểu thừa chi cảnh, hơn nữa bản thân còn là nhất phái tông sư, pháp bảo pháp thuật tầng tầng lớp lớp, tuyệt đối không phải là đối tượng mà bốn người bọn họ có thể địch nổi. Phân thân chưa hẳn là tướng mạo giống như Bách Nhãn ma quân, xem ra phân thân của Bách Nhãn ma quân chính là đám mây tím này.

- Tách ra mà chạy!

Trương Thông Uyên chạy nhanh nhất, nhưng cũng nhắc nhở một câu, mặc dù ba người này diện mục đáng ghét, còn đoạt đồ vật của mình, nhưng hắn dù sao cũng không muốn nhìn thấy bọn họ chết ở chỗ này.

Tay trái của Lâm Phiền giữ thi thể yêu hồ, chỉ hận mình không có túi càn khôn, nếu có túi càn khôn, mình cần gì phải nắm chặt không buông?

Tây Môn Soái là trầm ổn nhất, lên tiếng:

- Tiến vào môn phái tà phái, dẫn động pháp trận cản địch.

Không còn biện pháp nào khác, xông vào phạm vi pháp trận của tà phái, sau đó dẫn phát pháp trận, tử vân mạnh nhất, nhất định sẽ bị pháp trận đả kích trước. Chẳng qua, loại biện pháp này có tám chín phần sẽ vây khốn cả bản thân luôn, pháp trận hộ môn không phải là thứ mà một cao thủ bình thường có thể ngăn cản, nếu như đã có thể ngăn chặn tử vân thì cho dù muốn tiêu diệt bốn người, cũng chỉ là tiện tay mà thôi.

- Tự cầu phúc đi, bần tăng đi đây.

Tuyệt Sắc đột nhiên xoay người, một cái hộ pháp kim cang ngăn lại một trảo của tử vân đại thủ, sau đó nhanh chóng thoát đi.

Người vì tiền mà chết, chim vì thức ăn mà vong, Lâm Phiền đã nghĩ tới chuyện giao thi thể cho Trương Thông Uyên, thế nhưng dựa theo tình huống trước mắt, làm vậy là hại Trương Thông Uyên, đám tử vân này thế tới hung hãn dị thường, muốn nhằm vào người nào thì người đó căn bản không thể chạy thoát. Nếu như ném thi thể đi có thể khiến cho tử vân từ bỏ truy kích báo thù, vậy thì mình nhất định sẽ suy nghĩ.

Tây Môn Soái hét lớn một tiếng, vòng càn khôn đột nhiên xoay nhanh, nghênh đón tử vân, tử vân dừng lại, trăm đạo tử lôi từ trong mây bay ra, trực tiếp đánh cho vòng càn khôn rơi vào trạng thái “mất linh”, Tây Môn Soái thở dài nói:

- Chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.

Tiếp đó, Tây Môn Soái khống chế cổ kiếm tách ra đường khác mà đi. Nếu là trước kia, Tây Môn Soái nhất định sẽ cho rằng Lâm Phiền tham bảo, đến lúc này, Tây Môn Soái mới biết là Lâm Phiền không ném được củ khoai nóng phỏng tay này.

Ném cho mình hay là Trương Thông Uyên, đó là bất nghĩa, ném xuống đất lại càng vô dụng hơn, một khi người ta lấy được thi thể, sẽ một lòng đuổi giết, mục đích của tử vân là báo thù, không phải đoạt thi. Vốn có bốn mục tiêu, chẳng qua bởi vì Lâm Phiền mang theo thi thể cho nên Lâm Phiền mới trở thành mục tiêu.

Trương Thông Uyên cũng hiểu rõ lợi hại trong đó, liền tránh qua một bên, để Lâm Phiền bay qua, cũng không nói ném thi thể cho hắn, hắn tự nhận mình gánh không nổi, hắn cũng chưa đạt tới cảnh giới có thể vì đạo hữu mà chết bần đạo. Lâm Phiền thì sao? Hắn cũng không khác Trương Thông Uyên lắm, nếu để Trương Thông Uyên cầm, hắn tuyệt đối sẽ không hiến thân ngăn cản tử vân. Nhưng nếu phải hãm hại Trương Thông Uyên thì hắn cũng không làm được.

Trương Thông Uyên hô:

- Hai mươi dặm phía trước có sương mù chướng khí.

Vừa nói, vừa ngự kiếm chọi cứng với tử vân một phen, chỉ cầu có thể ngăn được đối phương một hồi, để Lâm Phiền có đủ thời gian.

- Đa tạ.

Lâm Phiền cười khổ, hai mươi dặm? Mười dặm là mình đã muốn chết rồi. Hơn nữa, tiến vào sương mù chướng khí, chưa chắc đã có kết cục tốt hơn tử vân, ai mà biết trong đó có yêu ma quỷ quái gì?

Lâm Phiền kết pháp quyết, phật đao lục ngọc bay ra, lại ngăn trở tử vân thêm một lúc, chẳng qua rất nhanh liền bị tử lôi đánh diệt, rơi xuống đất “mất linh”. Lúc này Lâm Phiền cũng đã nhìn thấy sương mù đầy trời phía trước. Quay đầu nhìn thoáng lại, hắn cắn răng một cái, mở ra Súc Thiên Tiểu Địa, cấp tốc bỏ chạy. Lúc tiếp cận sương mù, chân khí bị thiêu đốt sạch sẽ, không vận nổi một tia chân khí. Tử lôi từ trong tử vân bay ra, mấy viên bắn trúng mục tiêu là Lâm Phiền, khối ngọc bội mà Lâm Phiền đeo trước ngực liền ứng tiếng mà vỡ nát. Đây là ngọc bội hộ thân mà Tam Tam Chân Nhân đưa cho mình, ngọc bội trong truyền thuyết cũng có thể thay đổi vận mệnh, nếu có một ngày ngọc bội đeo trên người vỡ nát, cũng có nghĩa là ngọc bội đã giúp ngươi ngăn cản một kiếp.

Chết đạo hữu không chết bần đạo, Lâm Phiền nhớ tới mười điều chân ngôn mà Tam Tam Chân Nhân nói với mình. Trong lòng Lâm Phiền cười khổ, mình không làm được, có thể xem như báo ứng cho việc tham lam. Nghĩ tới đây, Lâm Phiền bị lực lượng của tử lôi bạo tạc chấn bay vào trong sương mù. Tử vân dừng lại bên ngoài sương mù, do dự một lúc, cuối cùng vẫn không đuổi theo vào bên trong.



Lâm Phiền tỉnh lại, nhìn hai bên một chút, đây là một gian nhà gỗ nhỏ, không ngờ không chết. Lâm Phiền vận chuyển chân khí, khí tức hoàn toàn không vận nổi, thần thức quan sát Trúc Cơ, hạt sen Trúc Cơ u ám không chút khởi sắc. Dựa theo văn hiến ghi chép lại, đây là phản ứng sau khi hạt sen Trúc Cơ bị trọng thương, chỉ đến khi hạt sen của mình khôi phục thì mới có thể vận hành chân khí.

Lâm Phiền di động thân thể, có thể cử động, liền lảo đảo đứng lên, đẩy cửa gỗ ra, một nữ tử mặc áo vải thô đang ở trong bếp châm củi nấu nước thuốc, mùi thuốc tản ra khắp nơi. Nữ tử nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại vui vẻ nói:

- Ngươi tỉnh rồi.

Lâm Phiền lui về sau một bước, Lâm Phiền tự nhận mình chưa từng dùng tướng mạo để nhìn người, nhưng cô gái này cũng quá xấu xí rồi, trên mặt không có một hạt bụi, thanh âm dễ nghe, ngũ quan đoan chính… Như vậy không phải rất tốt sao? Không tốt, bởi vì một bên mặt của nữ tử có vết lở loét, mà lở loét này thậm chí đã sinh mủ rồi.

Nữ tử nhìn thấy động tác của Lâm Phiền, lập tức đưa một tay che mặt, nói:

- Làm ngươi sợ rồi?

- Ừm… Không có, ngươi đã cứu ta sao?

- Không phải, là bà ngoại cứu ngươi.

Nữ tử nói:

- Ngươi ngồi tạm đi, ta sẽ lập tức đi báo cho bà ngoại. Đúng rồi, nếu bà ngoại có yêu cầu, ngươi nên đáp ứng bà ấy, nhớ đấy.

Lâm Phiền nghi hoặc, nặng nề gật đầu, ngồi xuống một bên ghế đá, hoàn cảnh xung quanh tương đối đơn giản, trước phòng có một vũng bùn, tản mát mùi tanh tưởi, ngoài nửa dặm sương mù dày đặc, cho dù là nơi này, cũng chỉ có thể nhìn thấy cây cối mà thôi. Hoàn cảnh cũng đáng ghét giống như tướng mạo của cô gái kia.

Sau thời gian nửa chén trà, một lão phụ hơn năm mươi tuổi và cô gái xấu xí từ trong sương mù đi ra, mặc dù là lão phụ, nhưng lại mặc quần áo lụa màu đỏ, tay áo rộng thùng thình, đỉnh đầu còn buộc một sợi dây hồng. Lão phụ đi tới trước mặt nhìn Lâm Phiền một hồi, gật đầu nói:

- Có thể bắt đầu rồi.

- Xin hỏi ân nhân chính là vu nữ?

Lâm Phiền sau khi thi lễ liền hỏi.

Vũ nữ được ghi chép lại trong Xuân Thu chí, là tế tự, người cầu mưa. Trong Sơn Hai kinh cũng ghi chép lại vu nữ tay trái thanh xà, tay phải xích xà. Trong tu chân giới cũng tồn tại vu nữ, nhưng bất luận là tà ma chính đạo hay phật gia, đều không có thái độ hữu hảo với vu nữ. Trong tu chân giới, mọi người đều gọi vu nữ là Vu Nữ tộc, chỉ tập trung tu luyện một loại pháp thuật nào đó, hoặc là kính ngưỡng một vị thần nào đó, bị thần chán ghét mà vứt bỏ tộc đàn, chỉ có thể là nữ tính, bởi vì những tộc đàn này đều có vu nữ tế tự, cho nên còn gọi là Vu Nữ tộc. Nếu sinh con, người mẹ sẽ chết sau trăm ngày, nhưng đồng thời cũng thiên phú cho họ năng lực tiên tri. Chính vì vậy, Vu Nữ tộc ngày này đã gần như hoàn toàn diệt tuyệt rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 27%👉
Combo Full lượt đọc giảm 39%👉

Thành viên bố cáo️🏆️