Tối Tiên Du

Chương 54: Quần ẩu (hạ)

Chương Trước Chương Tiếp

- Khể thủ quy y tô tất đế, đầu diện đỉnh lễ thất câu chi, ngã kim xưng tán Đại Chuẩn Đề, duy nguyện từ bi thùy gia hộ nam mô tát đa nẫm. Tam miểu tam bồ đề câu chi nẫm. Đát điệt tha… (*)

(*) Chú Chuẩn Đề:

Cúi đầu quy kính pháp viên thành. Đỉnh lễ đủ bảy trăm ức Phật. Con nay xưng tán Đức Chuẩn Đề. Nhờ lượng từ bi thương ủng hộ (bài Chú được có khả năng thanh tịnh)

Một hồi phật âm lượn lờ thổi qua, ảo giác bị giải, Lâm Phiền và Tây Môn Soái đồng thời đẩy nữ tử bên người ra, nữ tử lập tức hóa thành thân cây, còn Trương Thông Uyên thì ôm cây rống lên đầy bi thống:

- Gái của ta, trả lại gái cho ta! Cái tên hỗn đản, làm hỏng chuyện tốt của đạo gia.

- Phật gia từ bi vì muốn cứu ngươi, ngươi mở miệng nói toàn lời ác, cẩn thận phật gia ta siêu độ ngươi.

Một tên hòa thượng ngồi trên thiền trượng hạ xuống, không phải Tuyệt Sắc thì là ai? Tại sao Tuyệt Sắc tới? Phải nói tên Tuyệt Sắc này quả thật là người hèn hạ vô sỉ, nhưng lại xem việc phục yêu hàng là trách nhiệm của mình. Bởi vì Tử Đồng môn đã bắt sạch tráng niên trong phạm vi thế lực, mà Tuyệt Sắc thì đang muốn đến một ngôi chùa miếu nào đó ở Tây châu, thông báo không lấy được Vô Tâm đằng, vừa vặn bắt gặp chuyện này. Trong lòng Tuyệt Sắc buồn bực không thôi, tại sao đám tà nhân lại muốn bắt sống? Vì vậy liền giả mạo thành hòa thường bình thường trên đường đi, dụ đám đệ tử Tử Đồng môn, sau khi đánh nhau rồi bức cung mới biết có một con yêu hồ ngàn năm mỗi tháng đều cần tim của mấy tên tráng niên làm thuốc. Liền hỏi rõ phương vị Thúy Lục cốc, chạy đến hàng yêu trừ ma.

Trong tiểu thừa phật gia, hàng yêu trừ ma chính là cứu người. Đại thừa phật gia tương đối phức tạp, có chuyện xưa nói rằng một con hổ đã đói bụng đến mức muốn ăn thịt người, có một hòa thượng ngăn con hổ lại, vì không muốn con hổ đói bụng chết mà cho con hổ ăn thịt mình. Tiểu thừa phật gia thì cười nhạt đối với chuyện này, cho người ăn cá không bằng dạy người câu cá, ngươi cho ăn hôm nay, ngày mai con hổ phải ăn cái gì? Diệt trừ hổ ăn thịt người, chính là vì từ bi.

- Tuyệt Sắc.

Tây Môn Soái và Lâm Phiền đều không ngờ rằng Tuyệt Sắc lại ra tay trợ giúp.

Tuyệt Sắc nói:

- Hai người các ngươi phải nhớ là thiếu nợ bổn phật gia một cái nhân tình, còn vô lễ với phật gia lần nữa, chính là lấy oán trả ơn, phải bị đọa xuống mười tám tầng địa ngục.

Tây Môn Soái khinh thường:

- Nói bậy nói bạ.

Yêu hồ ngàn năm thấy tình hình này, biết không hay, trong lòng thầm nghĩ cách bỏ trốn, miệng nói:

- Ngươi là ai?

- Ân nhân, ngươi không nhớ ta ư?

Tuyệt Sắc nói:

- Hai trăm năm trước, ngươi đã từng đi qua một dãy núi, gặp một hòa thượng bị sói đói truy kích, lúc đó ngươi xuất thủ tương trợ, mà trùng hợp hòa thượng đó chính là sư phụ của bần tăng.

Có chuyện như vậy? Yêu hồ ngàn năm buồn bực, nhìn tình huống chiến đấu trước mắt, Tuyệt Sắc không cần thiết phải nói dối, vậy thì chỉ có hai khả năng, khả năng thứ nhất là mình đã thực sự làm chuyện đó, khả năng thứ hai, Tuyệt Sắc nhận lầm người. Bất kể như thế nào, đều là chuyện tốt, con mắt yêu hồ ngàn năm xoay một vòng, nói:

- Vậy tại sao ngươi giúp bọn chúng?

Hai tay Tuyệt Sắc chập lại thành hình chữ thập, nói:

- Ân nhân, bần tăng thấy bọn họ có họa sát thân, một không đành lòng nhìn bọn họ chết, hai không đành lòng nhìn ân nhân tạo sát nghiệt, cho nên mới ra tay. Tây Môn Soái, Lâm Phiền, nợ nhân tình của bổn phật gia thì mau cút đi.

Mặc dù Tây Môn Soái không thoải mái, nhưng Giáo quy của Ma giáo thì lại rất quen thuộc, biết rõ Tuyệt Sắc cứu mình, bây giờ mình công kích Tuyệt Sắc thì thật là không thích hợp, “hừ” một tiếng, khống chế vòng càn khôn bay trời. Lâm Phiền nói:

- Hòa thượng, ả cũng không phải là người tốt, tự mình cẩn thận.

Dứt lời cũng bay lên trời.

Trương Thông Uyên nhìn trái phải quan sát, nói:

- Chỉ còn đạo gia, lại đây nào, chơi đùa với đạo gia!

Dứt lời, Bạch Hồng kiếm liền phóng về phía yêu hồ ngàn năm.

Tuyệt Sắc cấp tốc di động, dùng thiền trượng tiếp lấy một chiêu này, thân hình liên tiếp lùi về phía sau, lùi tới bên cạnh yêu hồ, hai tay hợp thành chữ thập, nói:

- A di đà phật, tại sao cư sĩ lại u mê không tỉnh ngộ?

- Chết đi!

Trương Thông Uyên khó chịu, trong lòng cảm thấy quái dị, binh khí phật môn có lực lượng lớn vô cùng, tại sao vừa chạm vào lại có thể đẩy đối phương đi xa như vậy?

- Vì báo ân cho người, hôm nay bần tăng chỉ có thể siêu độ ngươi.

Dứt lời, thiền trượng trong tay tinh quang đại thịnh, phạm văn lượn lờ, Trương Thông Uyên ngưng thần đề phòng, đã thấy thân hình Tuyệt Sắc xoay một vòng, thiền trượng đánh lên đầu yêu hồ ngàn năm.

- A…

Yêu hồ ngàn năm nào ngờ được Tuyệt Sắc lại đột nhiên trở mặt, kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất bất động, hóa thành nguyên hình, là một con hồ ly có bộ lông màu trắng.

Đang lúc Trương Thông Uyên ngây người thì Tuyệt Sắc cầm hồ ly bỏ chạy, Trương Thông Uyên vẫn còn lẩm bẩm:

- Hắn làm gì vậy? Mẹ nó… Con lừa trọc chết tiệt đoạt da của ta… Trộm kia, chạy đi đâu?

Yêu là phải hàng phục, mà bảo bối thì cũng phải đoạt, hai người vốn dĩ không có xung đột gì.

Đại biến đột nhiên phát sinh, Tây Môn Soái cẩn thận quan sát, suy nghĩ thoáng cái bị gián đoạn, đánh chết rồi… Hồ ly chết thì làm sao đổi được Lôi Vân Hổ Phách? Không biết Bách Nhãn ma quân có tẩu hỏa nhập ma mà nguyên ý dùng Lôi Vân Hổ Phách đổi thi thể hay không? Cho dù đổi, chẳng lẽ sau đó người ta lại không trở mặt hay sao?

- Súc Thiên Tiểu Địa!

Trước mắt Tuyệt Sắc nổi lên một trận gió, một bàn tay chộp vào thi thể hồ ly. Tuyệt Sắc cười thầm, người của đạo gia muốn đoạt đồ với mình ư? Thiền trượng trong tay lóe lên tinh quang, lực lượng bội tăng, nhưng không ngờ Lâm Phiền lại mang phật đao lục ngọc còn cao cấp hơn thiền trượng, thông linh mượn lực, một phen đoạt lấy thi thể hồ ly.

Lỗ mũi trâu, chạy đi đâu, Tuyệt Sắc thở hổn hển muốn đuổi theo, nhưng Trương Thông Uyên và Bạch Hồng kiếm đã giết tới, vội vàng đem thiền trượng hộ thể, cản lại một chiêu, ngón tay chỉ về phía Lâm Phiền, hét lớn:

- Hắn đoạt rồi.

- Biết rồi.

Trương Thông Uyên mau chóng đuổi theo Lâm Phiền, Bạch Hồng kiếm trực chỉ Lâm Phiền, chỉ cầu có thể ngăn cản được đối phương.

Lâm Phiền đột nhiên xoay người lại hỏi:

- Ngươi dám giết ta?

Trương Thông Uyên kinh hãi, vội vàng bắt động pháp quyết, Bạch Hồng kiếm liền bay ngược trở về, nói giỡn, đoạt đồ thì đoạt đồ, nhưng đệ tử Tử Tiêu điện xử lý đệ tử Vân Thanh môn, vậy thì mình phải giải thích thế nào? Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì thấy không đúng, Trương Thông Uyên không dùng mũi kiếm mà dùng chuôi kiếm đâm vào thân thể Lâm Phiền, thân thể Lâm Phiền vỡ tan, biến thành một hạt đậu nành.

Chướng nhãn pháp, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể xuất ra chướng nhãn pháp, thật lợi hại. Hai mắt Trương Thông Uyên bắn ra tinh quang đại thịnh, lập tức phát hiện trong đất có dị thường, hiển nhiên là sau khi cướp đoạt thi thể hồ ly, đối phương một phân thành hai, chân thân xuống đất còn phân thân thì bỏ chạy.

Trương Thông Uyên chỉ một ngón tay xuống đất, Bạch Hồng kiếm xuyên đất mà vào, sau đó một đạo kiếm khí từ dưới đất chui lên, chỉ đuổi theo Lâm Phiền. Nhưng không ngờ rằng, một vòng càn khôn lại chặn Bạch Hồng kiếm lại, Trương Thông Uyên giận dữ quát:

- Tây Môn Soái cút đi, chuyện không liên quan đến ngươi, còn chưa có người nào dám đoạt thứ gì của bổn đạo gia cả.

Tây Môn Soái chất vấn:

- Thứ này vốn là của ai?

Chuyện này rất phức tpaj, nếu như không có mình thì không thể phá được Thúy Lục Bình, không có Tuyệt Sắc thì không phá được mị thuật. Nhưng Tuyệt Sắc lại đùa giỡn mọi người, giết hồ đoạt thi. Lâm Phiền đã sớm nhìn ra mọi chuyện, nên Tuyệt Sắc vừa động thủ thì hắn liền đoạt… Lại nói, nếu không có Tây Môn Soái và Lâm Phiền, bản thân đã bị Tử Dạ giết chết. Nếu như tính ân oán thì bộ lông này hẳn là của Tuyệt Sắc, chỉ có Tuyệt Sắc là không nợ nhân tình người khác, lại cứu mọi người. Thế nhưng Tuyệt Sắc lại lợi dụng thủ đoạn lừa gạt cướp đoạt…

Người đâu rồi? Trương Thông Uyên còn chưa làm rõ được mối quan hệ phức tạp trong chuyện này thì Lâm Phiền đã không thấy tung tích nữa. Trương Thông Uyên giận dữ, Bạch Hồng kiếm chếm thẳng tới Tây Môn Soái, mình đến đây là để lột da yêu thú, bay xa như vậy là dễ ư? Tuyệt Sắc cũng ở tại chỗ mắng to, đám người chính đạo này thật quá hèn hạ…

Đúng lúc này, Lâm Phiền bay trở về, Tây Môn Soái sửng sốt, chẳng lẽ ngươi muốn làm người tốt? Ngươi làm người tốt cũng không sao, nhưng chẳng lẽ cái thi thể này lại giao cho Trương Thông Uyên hay Tuyệt Sắc? Như vậy còn không bằng ngươi cầm thi thể để chịu tiếng xấu thay cho người khác. Trương Thông Uyên và Tuyệt Sắc thầm mừng rỡ: lương tâm trỗi dậy a. Đồng thời còn thoáng nhìn nhau với vẻ ý vị thâm trường, Lâm Phiền quả thật là người có nhân cách cao thượng, mà Tây Môn Soái rõ ràng cũng không hứng thú với bộ da này, xem ra người cướp đoạt chỉ có hai người bọn họ mà thôi.

- Chạy!

Lâm Phiền quát to một tiếng, không hề quay đầu mà càng bay nhanh hơn.

Tuyệt Sắc đưa mắt nhìn Lâm Phiền bay qua, nói:

- Da của ngươi?

- Đó là da của ngươi.

Ngươi đuổi đi, đạo gia ta chiếm tiện nghi.

- Chờ chết đi, Bách Nhãn ma quân đến rồi.

Lâm Phiền quay đầu lại hô to một tiếng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 27%👉
Combo Full lượt đọc giảm 39%👉

Thành viên bố cáo️🏆️