Đúng lúc này, một thanh âm hùng hậu mà quen thuộc truyền đến:
- Bạch Hồng Quán Nhật!
Chỉ thấy trong mây trắng, một đạo kiếm khí đánh thẳng về phía Thúy Lục cốc, Tây Môn Soái và Lâm Phiền liếc nhìn nhau, sau đó lập tức từ chỗ ẩn thân bay ra. Bay đến gần, chỉ thấy trên dưới Thúy Lục cốc đều là mưa kiếm, một người mặc tử bào đang chỉ huy mưa kiếm phô thiên cái địa giết tới Thúy Lục cốc.
- Trương Thông Uyên.
Tây Môn Soái và Lâm Phiền đồng thanh nói, quả nhiên là hắn, tại sao hắn lại chạy đến đây?
Trương Thông Uyên dường như cũng không phát hiện ra hai người, chỉ toàn tâm toàn ý ngự kiếm, lúc này một đạo màn chắn lục sắc bay lên, bao vây cả sơn cốc, Thúy Lục Bình phát động. Trương Thông Uyên thấy vậy cười ha hả quát:
- Nhân kiếm hợp nhất.
Mưa kiếm biến mất, Trương Thông Uyên biến mất, mà Bạch Hồng kiếm thì tinh quang đại thịnh, bay tới chém lên Thúy Lục Bình, cả sơn cốc thoáng bị chấn động. Bạch Hồng kiếm bị bắn ngược lên giữa không trung, Trương Thông Uyên và Bạch Hồng kiếm một phân thành hai, Trương Thông Uyên quát:
- Nhân kiếm hợp nhất.
Lại một đạo trảm kích…
Tây Môn Soái gật đầu khen:
- Nguyên Anh ngự kiếm có thể nhân kiếm hợp nhất, lúc đối địch rất hiệu quả, bởi vì chiêu này có uy lực quá lớn, nhưng tốc độ lại chậm, phần lớn người sẽ lựa chọn né tránh công kích, hơn wnax tiến hành công kích đối với hợp thể chi kiếm, không chỉ tổn thương kiếm, mà còn có thể công kích bản thể của người ngự kiếm. Chiêu này chỉ công không thủ. Nhưng đối phó với cái màn chắn phòng ngự không thể di động này thì lại rất hiệu quả.
- Nhân kiếm hợp nhất.
Trương Thông Uyên lại lần nữa phóng tới, không ngừng va chạm với Thúy Lục Bình. Thúy Lục Bình vốn dĩ là màu xanh, nhưng mỗi lần bị đánh là màu xanh lại nhạt đi một ít, mắt thấy Thúy Lục Bình sắp bị công phá, một vòng tử quang phá bình ra, vừa vặn lúc Trương Thông Uyên và Bạch Hồng kiếm bị đánh bật lại.
Trương Thông Uyên đang chuẩn bị tấn công lần nữa, lại phát hiện trước mặt có một nữ tử áo tím, hai mắt màu tím, đồng tử xoay tròn. Trong lòng Trương Thông Uyên thầm kêu không tốt, nhưng Tử Đồng thuật đã phát động, thần thức của Trương Thông Uyên tiến nhập vào trong một ảo cảnh băng tuyết.
- Phá huyễn!
Tây Môn Soái cầm Thất Phá kỳ bay tới, ở giữa không trung dừng lại, cờ xí theo gió phất phới, hào quang bắn ra bốn phía, Trương Thông Uyên lập tức đột phá ảo cảnh mà ra, nhưng vẫn chậm một bước, Tử Dạ cũng đã dùng chân nguyên hóa thành đại thủ đột phá chân khí hộ thể của Trương Thông Uyên, đánh một đòn lên ngực hắn.
Trong trạng thái nhân kiếm hợp nhất, Bạch Hoognf kiếm không có khả năng hộ chủ, mà một chiêu này lại vô cùng nặng nề, Trương Thông Uyên giống như diều đứt dây, đập lên vách núi cách ngoài trăm trượng.
- Súc Thiên Tiểu Địa!
Lâm Phiền đột nhiên xuất hiện trước mặt Tử Dạ, sau đó một tay bắt lấy tay đối phương, quát:
- Cửu Chuyển Khốn Yêu quyết!
Lấy đạo của người trả cho người, có ai không biết vài chiêu đáp trả chứ?
Tây Môn Soái và Lâm Phiền phối hợp có chút ăn ý, Lâm Phiền vừa đắc thủ thì Tây Môn Soái liền không chút khách khí, Tử Ngọ Càn Khôn Quyển xoay tròn đến cực hạn, huyết quang bắn ra, đầu Tử Dạ bay lên, bị Tây Môn Soái giết ngay tại chỗ. Lâm Phiền cũng khôi phục tự do, ném cái thi thể không đầu đi, trong tay dường như nắm phải thứ gì đó, thuận tay kéo một cái, liền giật một cái vòng ngọc xuống. Lâm Phiền nhìn hai bên: pháp bảo. Khó trách tà nhân lại thích giết người cướp của, tìm pháp bỏa không chỉ tổn hao tâm kế, mà còn phải xem tạo hóa của lão thiên, bây giờ mình tự nhiên vô cớ lại có một món pháp bảo…
Tây Môn Soái nhìn qua, là loại hàng rất bình thường nên cũng không có hứng thú chia của với Lâm Phiền. Lúc này Trương Thông Uyên hô to:
- Trời đất tổ tông ngươi… Tại sao hai người các ngươi lại ở đây? Các ngươi đang xem náo nhiệt chắc?
Trương Thông Uyên thấy hai người thì sửng sốt nửa ngày, sau đó kinh hãi thốt:
- Các ngươi cũng tới đoạt da yêu hồ?
Sau khi Trương Thông Uyên đánh một trận với Tây Môn Soái và Lâm Phiền, cũng không hài lòng với chưởng môn lắm, tâm tình không tốt, lại nghe người ta nói ở Thúy Lục cốc có yêu hồ ngàn năm cư trú, nghĩ đến chuyện mình là một cao thủ ngự kiếm, vậy mà vẫn còn thiếu một cái túi càn khôn, quá kỳ cục. Cho nên mới dặn dò một tiếng, sau đó một mình chạy tới tuyệt địa mênh mông. Sau khi đến đây, cũng không nghe ngóng hay điều tra, vừa xác định vị trí yêu hồ liền sử dụng thần thông, tấn công liên tục. Nếu không phải có Thất Phá kỳ của Tây Môn Soái, e rằng Trương Thông Uyên đã táng thân ở nơi này rồi.
- Không phải.
Lâm Phiền hổ thẹn nói:
- Chúng ta là đến bắt cóc tống tiền.
- Bắt cóc tống tiền?
Trương Thông Uyên buồn bực.
- Ừm, yêu hồ ngàn năm này là ái thê của chưởng môn Tử Đồng môn: Bách Nhãn ma quân.
- Oa, các ngươi quá vô sỉ… Chẳng qua, ta thích trò này.
Trương Thông Uyên thầm nghĩ, quả nhiên trình độ của mình chẳng qua chỉ là tiểu thừa, bản thân muốn trừ hại thuận tiện lột da, còn cảnh giới của người ta, đã hoàn toàn chướng mắt với da của yêu hồ ngàn năm, thậm chí để mặt tới bảo bối của Bách Nhãn ma quân, trực tiếp đến đây bắt cóc tống tiền. Chênh lệch quá mà… Trương Thông Uyên hỏi:
- Tính ta một phần chứ?
Tây Môn Soái phát điên, nói:
- Như vậy làm sao chia?
Một phần của Lâm Phiền còn đang ký sổ, bản thân hắn còn chưa nghĩ ra đi đâu để tìm yêu thú ngàn năm, vậy mà giờ lại thêm một tên tới tham gia náo nhiệt.
Vừa nói đến đây, yêu hồ ngàn năm trong Thúy Lục Bình giận dữ mắng:
- Đường đường là danh môn chính phái, lại lấy nhiều hiếp ít, khi dễ đám nữu lưu chúng ta, có còn xấu hổ hay không?
Trương Thông Uyên cười lớn, nói:
- Lão tử chỉ cần da, không cần thể diện… Này, có để ta nhập bọn hay không? Không cho ta nhập bọn, ta sẽ thu thập yêu nghiệt này.
Lâm Phiền nhìn Tây Môn Soái, việc này tự ngươi quyết định đi. Tây Môn Soái do dự, Trương Thông Uyên là hảo thủ để đối phó Thúy Lục Bình, nhưng mà thu tấm da hồ ly quả thực không phải mục đích của chuyến đi này. Chẳng qua, nếu không hợp tác thì mình cũng khó có thể bắt cóc tống tiền… Mẹ nó, không phải là bắt cóc tống tiền, phải gọi là giao dịch. Đã qua nửa canh giờ rồi, Bách Nhãn ma quân sắp trở lại a.
- Nhân kiếm hợp nhất!
Trương Thông Uyên lại lần nữa chém lên Thúy Lục Bình, bề mặt Thúy Lục Bình cũng trở nên ảm đạm thất sắc.
Rất nhanh, Trương Thông Uyên đã phá vỡ Thúy Lục Bình, quát:
- Đạo gia đến đây!
- Đi
Tây Môn Soái khẽ gật đầu, cùng Lâm Phiền tiến vào trong Thúy Lục cốc.
Ba người vừa vào Thúy Lục cốc, đột nhiên cảnh sắc trước mắt biến đổi, đóa hoa phiêu đãng trong không trung, bên dòng suối nhỏ truyền đến tiếng cười đùa của nữ tử, Tây Môn Soái liền biết rõ đã tiến vào ảo cảnh, vội vàng triệu hoán Thất Phá kỳ,lúc này chợt có một đoi tay mềm mại như rắn nước từ sau lưng ôm lấy Tây Môn Soái, miệng thỏ thẻ:
- Quan nhân.
Trong lòng Tây Môn Soái chấn động, quay đầu lại nhìn:
- Là ngươi, ngươi… tại sao lại không mặc quần áo? Không tốt, là ảo tượng.
- Quan nhân muốn giết ta sao?
Nữ tử đau khổ nói:
- Hồn phách ta bị dẫn tới nơi này, không thể rời đi, cầu xin quan nhân…
Vừa nói đến đây, trong lòng Tây Môn Soái đã chấn động, đây chỉ là ảo giác… Không được, không… Tây Môn Soái thật xui xẻo, cũng không nhớ ra được đây là trận pháp gì, đã tiến vào ảo giác thì không cách nào dùng Thất Phá kỳ được nữa.
Trận pháp gì? Đây là mị thuật, là một loại pháp thuật sau khi dung hợp mị thuật của yêu hồ và Tử Đồng thuật. Lúc Tây Môn Soái quay đầu lại nhìn nàng thì Tây Môn Soái đã tiến vào ảo cảnh, nhưng bởi vì yêu hồ không có trợ thủ, không có biện pháp công kích Tây Môn Soái, chỉ có thể dùng mị thuật để vây khốn hắn.
Lâm Phiền thì nhìn thấy Thượng Quan Phi Tuyết, Thượng Quan Phi Tuyết trần truồng ôm lấy mình, Lâm Phiền lại bắt đầu toát mồ hôi, nhưng trong lòng lại dâng lên ác cảm đối với Thượng Quan Phi Tuyết.
Trương Thông Uyên thì lại kinh hỉ hô lên:
- Thiệt là nhiều nữ nhân không mặc quần áo…
Yêu hồ ngàn năm đang thi pháp cười lạnh, ba tên tiểu quỷ chưa đủ lông đủ cánh, lại dám có chủ ý với lão nương, muốn chết.