Tối Tiên Du

Chương 52: Lý luận suông

Chương Trước Chương Tiếp

- Ừm.

Lâm Phiền rất thích xem một vài loại tạp thư, trong Đông Chu Liệt Quốc chí có ghi lại một câu chuyện xưa như vậy, một vị vương nào đó đặt phong hỏa đài, một khi có kẻ thù từ ngoài xâm lấn, sẽ đốt phong hỏa đài, để đám chư hầu tới cứu. Tên vương này có một phi tử không thích cười, chỉ khi trông thấy phong hỏa đài bị đốt, đám chư hầu mang binh tới cứu thì mới có thể cười. Vì vậy vị vương kia vì cố gắng làm mỹ nhân cười, đã trêu chọc chư hầu. Sau này ngoại địch thật sự xâm lấn, đám như hầu đều không tin, kết quả đôi cẩu nam nữ này bị làm thịt.

Tây Môn Soái nói:

- Ta biết điển cố này, nhưng mà làm sao để yêu hồ ra tay? Chẳng lẽ ngươi cười cho yêu hồ xem?

Lâm Phiền lắc đầu, nhìn về phía Tây Môn Soái, nói:

- Lần trước ở Đại Độ khẩu, ngươi theo đuổi Cung chủ hạ Cửu Cung suốt bảy ngày bảy đêm, rất có thủ đoạn, quấn quít không buông, hành vi vô liêm sỉ đó khiến nàng chỉ hận không thể ăn thịt ngươi, uống máu ngươi. Nếu như ngươi có thể làm như vậy với yêu hồ, vậy thì yêu hồ sẽ cảm thấy rất phiền toái, đánh ngươi thì ngươi bỏ chạy, vậy yêu hồ chỉ có thể mời Bách Nhãn ma quân tới đuổi ngươi.

- Được không?

Tây Môn Soái nghi vấn.

- Một con ruồi muỗi cả ngày cứ vo ve bên tai, ta nghĩ người bình thường hay là yêu hồ đều không nhịn được đâu, đúng không?

Lâm Phiền nói:

- Còn nữa, mặc kệ là được hay không, như vậy cũng sẽ tổn thất không quá lớn đối với chúng ta.

Tây Môn Soái lo lắng nói:

- Ta xuất sắc như thế, vạn nhất yêu hồ này biết nhìn hàng, theo ta thì sao?

- Mẹ nó, ngươi thật ngây thơ.

Lâm Phiền khinh bỉ nói:

- Nhanh chuẩn bị đi, đổi trang phục và đạo cụ của Tây Môn Soái vào.



- … Thấy phu nhân giống như thấy người trời…

Tây Môn Soái thay vào bộ quần áo thư sinh bạch sắc của mình, tay cầm quạt xếp, trước là bái phỏng, sau đó bắt đầu “tán” yêu hồ ngàn năm, vài tên đệ tử quấy nhiễu, bị Tây Môn Soái dễ dàng hóa giải. Sau đó Tử Dạ ra tay, Tây Môn Soái cũng không nóng nảy, chậm rãi du đấu, giống như mèo vờn chuột vậy.

Tu vi của Tử Dạ hơi thấp hơn Tây Môn Soái, vốn dĩ không chật vật như vậy, nhưng Tây Môn Soái lại có một cây Thất Phá kỳ, trong thất phá vừa vặn có phá huyễn, năng lực của Tử Dạ đều xoay quanh Tử Đồng thuật, một khi Tử Đồng thuật không thể khiến Tây Môn Soái lâm vào ảo giác, vậy căn bản không thể đả thương Tây Môn Soái được.

Lúc này yêu hồ ngàn năm cũng không ngồi yên nữa, vừa xuất thủ chính là pháp thuật mộc hệ, yêu thú và linh thú khi tu luyện đều có nội đan, có thể vận dụng tự nhiên đối với pháp thuật ngũ hành, tốc độ lĩnh ngộ so với người tu chân bình thường còn nhanh hơn, lại thêm đặc tính của yêu thú, pháp thuật biến hóa vô cùng. Trong lòng Tây Môn Soái âm thầm kêu khổ, mình chẳng qua chỉ bốc phét mà thôi, yêu hồ ngàn năm này mặc dù chỉ có tu vi hai trăm năm, thế nhưng lại xuất thủ tàn nhẫn, hùng hổ dọa người. Mà mình thì muốn bảo trì hình tượng tiêu sái, cho nên Tây Môn Soái lại khẽ lay động cây quạt, nói:

- Nếu phu nhân đã trục khách thì tiểu nhân sẽ rời đi, ngày mai lại đến tiếp phu nhân.

Tây Môn Soái muốn đi, Tử Dạ và yêu hồ ngàn năm cũng không ngăn được, Lâm Phiền vừa dùng Thiên Nhãn phù quan sát tranh đấu ở Thúy Lục cốc, vừa đốt gà ăn mày. Đợi đến khi Tây Môn Soái trở về, liền đưa qua một cái đùi gà, Tây Môn Soái lắc đầu, nói:

- Phong hỏa hí chư hầu không thành rồi.

- Không, thành công rồi.

Lâm Phiền nói:

- Ngươi đã nói ngày mai sẽ còn quay lại, vậy bọn họ chỉ cần phái đệ tử đi đưa tin là được, không cần khởi động Thúy Lục Bình.

Tây Môn Soái hỏi:

- Vậy tiếp theo thì sao?

- Tiếp theo chúng ta sẽ không xuất hiện, đợi ngày sau lại đến.

Lâm Phiền nói:

- Bách Nhãn ma quân sự vụ môn phái bận rộn, không có khả năng cứ ở Thúy Lục cốc mãi, hơn nữa bây giờ có tin đồn Thiên Cương môn liên thủ với Huyết Ảnh tông, hắn lại càng phải vạn phần chú ý. Ta chỉ lo lắng Bách Nhãn ma quân rút củi dưới đáy nồi thôi.

Tây Môn Soái nghi vấn:

- Rút củi dưới đáy nồi?

- ỪM, nếu như hắn đem yêu hồ chuyển tới tổng đàn, chúng ta chỉ có thể giương mắt mà nhìn.

Lâm Phiền nói:

- Vì ngăn ngừa tình huống này phát sinh, ngươi phải tiếp tục giả mạo người liên lạc của Thiên Cương môn, đưa tin tới tổng đà Tử Đồng môn, trên thư nói, Thiên Cương môn mời Bách Nhãn ma quân đến tổng đàn một chuyến, có chuyện trọng muốn thương lượng.

Tây Môn Soái hỏi:

- Nếu như hắn đi rồi thì sao?

- Bình thường sẽ không, tối đa là phái một tên Đường chủ hoặc là thân tín đi. Nếu Bách Nhãn ma quân đi thì chính là kế điệu hổ ly sơn, chúng ta có thể dễ dàng bắt yêu hồ.

Lâm Phiền không nắm chắc lắm, chẳng qua bây giờ phải cổ vũ Tây Môn Soái kiên trì, hơn nữa người ta đánh chết đánh sống, còn mình chỉ cần ở bên cạnh xem náo nhiệt.

Tây Môn Soái giật mình nói:

- Ngươi chính là muốn khiến Bách Nhãn ma quân lo lắng hai bên, khiến ta và Bách Nhãn ma quân cùng mệt mỏi?

Lâm Phiền bất đắc dĩ nói:

- Đây là biện pháp duy nhất để phá Thúy Lục Bình.

Tây Môn Soái suy nghĩ một chút, không cảm thấy có vấn đề gì, vì vậy lập tức xuất phát. Sáng ngày hôm sau, Bách Nhãn ma quân nhận được tiếp báo mà chạy tới Thúy Lục cốc, tìm kiếm xung quanh mấy lượt, nào có tung tích Tây Môn Soái hay Lâm Phiền. Chờ hơn nửa ngày mà Tây Môn Soái cũng không xuất hiện.

Đến xế chiều, đệ tử tổng đàn đến, bẩm báo với Bách Nhãn ma quân, chưởng môn Thiên Cương môn mời hắn đến tổng đàn một chuyến. Bách Nhãn ma quân ở lại một đêm, ngày thứ hai trở về tổng đàn, buổi chiều ngày thứ hai, Thúy Lục Bình mở ra, Bách Nhãn ma quân lại chạy tới Thúy Lục cốc. Sau đó mới phát hiện Tây Môn Soái quả thật đã tới, lần này lại càng quá phận hơn, luôn mồm muốn cùng người yêu của mình hợp thể song tu. Đại tiện có thể nhịn chứ tiểu tiện thì không, Bách Nhãn ma quân giận tím mặt, lại bắt đầu lục soát cả núi, nhưng vẫn như cũ không có kết quả.

Sáng ngày thứ ba, Bách Nhãn ma quân lại đi, Lâm Phiền thở dài, nếu như Bách Nhãn ma quân này thông minh một chút, đưa yêu hồ đi, hoặc bố trí thêm vài tên cao thủ trong môn phái thì cũng sẽ không phiền toái như vậy. Lâm Phiền và Tây Môn Soái đã nhầm, lần này Bách Nhãn ma quân rời đi, nhưng quả thật đã âm thầm bố trí bốn tên đệ tử ở gần đó.

Tây Môn Soái vừa hiện thân, còn chưa kịp “tán” yêu hồ thì đã bị các đệ tử vây quanh. Tây Môn Soái nhìn đệ tử Tử Đồng môn khắp bốn phía, đầu tiên trong lòng thầm mắng Lâm Phiền bốc phét, thứ hai là mắng Bách Nhãn ma quân quá hèn hạ. Chẳng qua, sau khi hai bên giao thủ, Tây Môn Soái vẫn vững vàng chiếm thượng phong, nguyên nhân vẫn là dựa vào Thất Phá kỳ. Tử Đồng thuật uy lực vô cùng, nhưng cũng chính vì quá cường đại cho nên đệ tử môn hạ của Tử Đồng môn đều chỉ tu tập những đạo pháp có liên quan đến triển khai Tử Đồng thuật. Tây Môn Soái dùng thất phá phá huyễn, bọn họ hoàn toàn không có biện pháp làm gì được Tây Môn Soái, ngược lại chỉ có yêu hồ ngàn năm tu vi hai trăm năm là có thể gây phiền toái lớn cho Tây Môn Soái.

Tây Môn Soái cũng biểu hiện đầy vẻ lãng tử một phen, cùng tranh đấu với yêu hồ, tay trái sờ một cái, tay phải bóp một cái, khiến yêu hồ ngàn năm tức giận vô cùng, nhưng lại không làm gì được Tây Môn Soái, cuối cùng rơi vào đường cùng đành phải mở Thúy Lục Bình, chờ Bách Nhãn ma quân đến cứu viện.

Trong lúc Tây Môn Soái đang bận thì Lâm Phiền vừa ăn gà vừa suy tư, bản thân dường như đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng nào đó, phong hỏa hí chư hầu, chư hầu cuối cùng không đến là vì vị vương và chư hầu vốn dĩ không tín nhiệm lẫn nhau. Mà bây giờ Tây Môn Soái lại liên tiếp lộ diện, còn “tán” lão bà người ta, Bách Nhãn ma quân há có thể không đến?



Tây Môn Soái nhìn Lâm Phiền hồi lâu, nhìn đến mức trong lòng Lâm Phiền thấy sợ hãi, Lâm Phiền chỉ có thể nói:

- Được rồi, ta là Triệu Quát (*), chỉ biết lý luận suông.

(*) Triệu Quát chỉ giỏi bàn luận suông về binh pháp nhưng lại không có kinh nghiệm thực tiễn nên đã hại chết hơn bốn chục vạn tướng sĩ và tiền đồ của nước Triệu, sau này mới xuất hiện câu thành ngữ “bàn việc binh trên giấy”

- Ngươi là Triệu Quát thì ta không có ý kiến, nhưng người thông minh như ta, tại sao lại nghe lời của một tên Triệu Quát?

Tây Môn Soái không nói gì, mấy ngày qua chạy tới chạy lui, cũng bởi vì thấy Lâm Phiền phân tích vô cùng hay, cái kế sách gọi là Phong hỏa hí chư hầu cũng tương đối có khả năng thành công, bây giờ xem ra, thuần túy là vô nghĩa, ngoại trừ chọc giận Bách Nhãn ma quân ra, dường như cũng không còn hiệu quả gì khác.

Đánh thì đánh không lại, mưu kế thì chết yểu, hai người ở hậu sơn khổ tư, Lâm Phiền nói:

- Bằng không thì ngươi hãy đi thêm vài lần nữa, chúng ta sẽ làm Bách Nhãn ma quân mệt chết.

- …

Tây Môn Soái nhìn Lâm Phiền đầy vẻ sát khí, Lâm Phiền đành phải cười làm lành.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 27%👉
Combo Full lượt đọc giảm 39%👉

Thành viên bố cáo️🏆️