Tối Tiên Du

Chương 51: Tìm hiểu trước khi hành động

Chương Trước Chương Tiếp

Tây Môn Soái nói:

- Yêu hồ ngàn năm vì báo ân mà thiệt thòi, có nghĩa. Bách Nhãn ma quân vì yêu hồ ngàn năm mà phái đệ tử thậm chí mạo hiểm đến quan ngoại bắt người, hữu tình. Yêu hồ ngàn năm vì cầu sinh, giết rất nhiều phàm nhân, đáng chết. Đây là thái độ của bổn soái. Ngươi là đệ tử tà phái thì việc này không liên quan đến ngươi, ngươi là đệ tử Tử Đồng môn, tất nhiên phải lấy lệnh sư môn làm trọng, ngươi là đệ tử ma giáo và chính đạo, gặp phải tà nhân như thế, cần phải diệt trừ.

- A?

Lâm Phiền trầm tư.

Tây Môn Soái nói:

- Vân Thanh môn chiếm cứ phúc địa Vân Thanh sơn, tà nhân chỉ có thể sinh tồn trong tuyệt địa mênh mông, đều là người tu chân, như vậy có công bằng hay không? Ngươi nói xem, nếu mình là bọn hắn, bọn hắn là tà, mà bọn hắn lại cho rằng vật cạnh thiên trạch (*), cường giả vi vương, như vậy mới là thiên lý công đạo. Ma giáo ta nhân định thắng thiên, nghịch thiên mà làm, cũng không phải là không có người thành công.

(*) vật đua trời chọn: là thành ngữ dựa trên thuyết tiến hóa “mỗi sinh vật đều cạnh tranh để sinh tồn, xuất hiện biến dị, nếu tốt thì sẽ tiếp tục tồn tại để tiến hóa”.

Lâm Phiền lắc đầu đáp:

- Ta có chút mơ hồ.

Tây Môn Soái nói:

- Làm sao tinh tương chứ? Ngươi là đệ tử Vân Thanh môn?

- Đúng.

- Vân Thanh môn là chính đạo?

- Đúng.

- Vân Thanh môn không cho phép yêu nghiệt tà nhân giết hại bá tính?

- Đúng.

Tất cả những điều này thật ra là sau khi tà đạo đại chiến mới xuất hiện, lúc ấy nổi lên rất nhiều tranh luận, có một số người cho rằng sinh tử của bá tính cũng đâu liên quan gì đến bọn họ? cũng có người cho rằng, hộ nhược trừ cường (*), vốn là điều nên làm. Như vậy hoàn toàn khác việc tà phái xâm lấn, lúc ấy mọi người đều là môi hở răng lạnh, đại biểu lợi ích của bản thân mình. Cuối cùng Vân Thanh môn định ra quy củ, không tham dự tranh đấu dân gian, nhưng nếu có tà nhân giết hại bá tính, cũng phải động thân tương trợ. Châu của các ngươi chiến tranh cũng không liên quan gì đến chúng ta, nhưng nếu có người tu chân muốn giết hại người thường, chúng ta phải quản. Môn phái ôm thái độ như vậy cũng không ít, Lôi sơn Nam châu, Tử Tiêu điện Trung châu, còn có Ma giáo Tây châu.

(*) bảo vệ kẻ yếu trừ bỏ kẻ mạnh

Tây Môn Soái nói:

- Đơn giản thôi, ngươi giết chết yêu hồ ngàn năm, như vậy là xong. Chẳng qua, đây không phải thiên đạo, đây là việc mà đệ tử Vân Thanh môn các ngươi phải làm.

Lâm Phiền hỏi lại:

- Thiên đạo? Thiên đạo là cái gì?

- Ha ha, nếu ta có thể biết rõ đáp án này, ta đã có thể đoạt lại Ma giáo rồi.

Tây Môn Soái hứng thú nhìn Lâm Phiền, nói:

- Bây giờ chúng ta đang thảo luận, sau khi bắt được yêu hồ ngàn năm để uy hiếp, có nên giết yêu hồ này hay không? Giết, vậy bội tín, không giết thì lòng dạ đàn bà, không biết có bao nhiêu người sẽ tiếp tục trở thành thuốc cho yêu hồ.

Mẹ nó… Những vấn đề này sao lại rắc rối như vậy? Lâm Phiền phát điên, dường như lựa chọn như thế nào cũng không đúng, mình chỉ muốn làm người tốt, nhưng bất luận mình lựa chọn như thế nào thì cũng trở thành người xấu. Đại trượng phu bội tín thì không có chỗ đứng, nhưng buông tha cho yêu hồ thì chẳng khác gì trợ Trụ vi ngược (*).

(*) giúp kẻ xấu làm chuyện ác

Tây Môn Soái đợi Lâm Phiền suy tư một hồi thì nói:

- Được rồi, đừng nghĩ nữa! Bổn soái thật cao hứng vì không nhìn lầm người, ít nhất lúc ngươi suy nghĩ thì không tính toán với bộ da yêu hồ. Ở Trung châu, có một huyện nào đó xuất hiện một chuyện, huyện lệnh rất có năng lực, địa phương vui tươi hưởng cảnh thái bình, dân chúng giàu có. Nhưng vị huyện lệnh này lại có hành vi tham ô, triều đình tra ra việc này, đăng báo Hoàng Đế, khâm sai đến, dân chúng vì huyện lệnh mà giải vây. Bây giờ thì hay rồi, nếu dùng pháp dùng lễ mà xét, huyện lệnh không thể tiếp tục làm quan, nhưng lấy chuyện mà xét, huyện lệnh biến một vùng khỉ ho cò gáy thành một vùng đất phồn hoa sung túc, là người có công lớn. Lại thêm được dân tình ủng hộ, khâm sai rất khó hạ quyết định, vì vậy hồi bẩm Hoàng Đế.

Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:

- Sau đó thì sao?

- Hỏi rất hay, thú vị là lúc ấy Thái tử Tây châu và Thái tử Đông châu đang làm khách ở Trung châu, Hoàng Đế Trung châu hỏi ý kiến bọn hắn. Tây châu là dùng pháp gia trị quốc, pháp bất dung tình, theo luật pháp thì quan này nên giết. Đông châu lại là dùng nho gia trị quốc, cho rằng có thể dùng lý mà hiểu chuyện, dùng tình mà hành động, dùng dân tâm mà biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, ưu điểm bổ khuyết, vẫn tiếp tục giữ người kia lại làm quan, về sau dùng quan hiệu quả. Trung châu lại có tư tưởng Mặc gia, mọi người ngang hàng, Hoàng Đế Trung châu cho rằng, công nên được thưởng, tội cần phải trừng phạt. Cuối cùng, vị huyện lệnh này dựa theo pháp luật Trung châu mà bị xử tử, là trừng phạt, sau khi chết cho xây miếu thờ, ban thưởng hắn mang họ của Hoàng Đế, phong vương, lấy việc đó làm thưởng công.

Lâm Phiền suy tư, sau đó gật đầu, nói:

- Mặc gia, nho gia, pháp gia đều không sai, chủ yếu là ý kiến của chính ngươi.

- Vậy quyết định của ngươi?

- Dùng tín mới có chỗ đứng, xong việc này, nếu có cơ hội thì sẽ trừ yêu hồ.

- Không sai! Chính đạo các ngươi, nói thì rất hay, nhưng đều là bế môn tạo xa (*). Vì vậy mới muốn để cho đệ tử ra ngoài lịch lãm, rất nhiều chuyện không phải xấu thì tức là tốt.

(*) chỉ biết chuyện trong nhà mà không biết chuyện ở ngoài

Tây Môn Soái nói:

- Ngươi đã không còn do dự, vậy chúng ta động thủ chứ?

Hắn chỉ lo lắng Lâm Phiền sẽ lâm trận do dự.

Lâm Phiền lắc đầu nói:

- Không được.

- Vì sao không được?

- Thúy Lục cốc này cách tổng đàn Tử Đồng môn trăm dặm, chỉ có một tên đệ tử thân truyền thủ vệ. Mà đầu yêu hồ ngàn năm này không chỉ có chính đạo muốn trừ, mà nó còn có da yêu thú ngàn năm, đệ tử tà phái e rằng cũng có người thèm muốn. Ngươi đã biết tu vi của yêu hồ ngàn năm tổn hao nhiều, không đến hai trăm năm công lực, chẳng lẽ người của tà phái ở gần đây lại không biết?

Có đạo lý, yêu thú và linh thú ngàn năm đều hiếm thấy, lại là vật phải có để chế tạo túi càn khôn. Tây Môn Soái hỏi:

- Theo ngươi phải làm sao?

- Chúng ta nên tìm hiểu trước khi hành động.



Lâm Phiền và Tây Môn Soái đứng giữa không trung gần Thúy Lục cốc chờ đợi, Tử Dạ lập tức nghênh đón:

- Nơi này là Thúy Lục cốc, các ngươi hãy nhanh chóng rời đi!

Lâm Phiền nói:

- Truyền lệnh Giáo chủ, phải chuyển một bức thư cho Bách Nhãn ma quân.

- Chưởng môn tối qua mới rời đi rồi.

- A…

Lâm Phiền kinh ngạc hỏi:

- Chuyện này… như vậy phải làm thế nào? Hôm qua chúng ta hỏi đệ tử tổng đàn, hắn nói ma quân đang ở Thúy Lục cốc. Vị tỷ tỷ này, có biện pháp gì không?

Tử Dạ lắc đầu, nói:

- Chúng ta chỉ có thể báo tin cho ma quân nhanh chóng tới đây, nhưng lại không có cách nào truyền tin tức về.

Lâm Phiền nói:

- Việc khẩn cấp, tu vi chúng ta còn thấp, Bách Nhãn ma quân tu vi cao thâm, lui tới Thúy Lục cốc cũng chỉ mất thời gian một chén trà.

- Hừ, ngươi cho rằng chưởng môn chúng ta là ai? Còn phải nghe các ngươi điều khiển ư?

Lâm Phiền cười làm lành, giải thích:

- Không phải ý này, chỉ có điều chuyện cực kỳ hệ trọng, tỷ tỷ nếu có biện pháp, kính xin giúp đỡ tiểu đệ, nếu không tiểu đệ trở về bị gánh hình trách chỉ là chuyện nhỏ, làm chậm trễ đại sự của Giáo chủ thì sẽ không tốt.

Đại sự? Tử Dạ lắc đầu nói:

- Chúng ta đưa tin chỉ sử dụng khi chống đỡ kẻ thù bên ngoài, một khi có địch xâm lấn, mở Thúy Lục Bình ra, cũng đủ chống đỡ một canh giờ, lúc đó ma quân có thể chạy tới đây cản địch. Không phải thời khắc sinh tử sẽ không sử dụng, ngươi hãy trở về tổng đàn lần nữa đi, chưởng môn chúng ta nếu có lòng, sẽ nói ngọt với chưởng môn các ngươi, miễn bị trách phạt.

- Xem ra chỉ có thể như thế, đa tạ tỷ tỷ.

Lâm Phiền và Tây Môn Soái cáo từ rời đi.

Thì ra còn có pháp bảo như vậy, Tây Môn Soái rất thông minh, kiến thức rộng rãi, lập tức ngộ ra. Thúy Lục Bình này nhất định là bảo bối của Bách Nhãn ma quân, bởi vì hợp thể song tu cùng yêu hồ, cho nên yêu hồ cũng có thể điều khiển bảo vật này, một khi kẻ thù từ ngoài xâm lấn, lập tức mở ra Thúy Lục Bình thủ hộ, đồng thời Bách Nhãn ma quân cũng có thể cảm ứng được Thúy Lục Bình mở ra, biết được có kẻ thù bên ngoài xam lấn Thúy Lục cốc. Hừ, Bách Nhãn ma quân này quả thật cũng có tình nghĩa, dùng Thúy Lục Bình vì Thúy Lục cốc này có thể nói là đại tài tiểu dụng (*), bảo bối như vậy, nên để lại ở tổng đàn đề phòng ngừa kẻ thù tập kích.

(*) hao tổn nhiều chi phí mà tác dụng thì ít

- Này, tìm hiểu trước khi hành động rồi, sau đó thì sao?

Tây Môn Soái có chút bất đắc dĩ, mục tiêu chủ yếu là yêu hồ, mặc dù tu vi của nó hao tổn nhiều, nhưng cũng không phải vừa đối mặt là có thể bắt được, đối phương mà khởi động Thúy Lục Bình thì mình sẽ không thể đột nhập được.

Lâm Phiền nói:

- Phong hỏa hí chư hầu. (*)

(*) điển tích đốt lửa gọi chư hầu để làm mỹ nhân cười

- Phong hỏa hí chư hầu?

Tây Môn Soái hỏi lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 27%👉
Combo Full lượt đọc giảm 39%👉

Thành viên bố cáo️🏆️