Tối Tiên Du

Chương 50: Hai điều khó

Chương Trước Chương Tiếp

Hèn hạ vô sỉ! Tà Phong Tử thầm mắng một câu, sau khi bị vòng càn khôn đánh trúng thì chân hỏa tứ tán, Tà Phong Tử hít mạnh một ngụm khí, tay bắt pháp quyết, toàn thân nổ mạnh, biến thành hơn mười đóa hỏa diễm cấp tốc phóng ra khắp bốn phương tám hướng. Lâm Phiền cùng Tây Môn Soái mỗi người đều tập trung giết tới một đóa hỏa diễm, hai đóa hỏa diễm dập tắt, lại nhìn những đóa hỏa diễm khác đã bỏ chạy, Tây Môn Soái thở dài nói:

- Liệt Hỏa phân thân đại pháp quả nhiên lợi hại.

Liệt Hỏa phân thân đại pháp chia ra hơn mười đóa hỏa diễm đều là thật, chỉ cần một đóa hỏa diễm không tắt thì Tà Phong Tử sẽ không chết.

Trên đường đi, Tây Môn Soái và Lâm Phiền đã sắp đặt rất nhiều thủ đoạn phối hợp dùng để đối phó yêu hồ ngàn năm, không ngờ bị Tà Phong Tử đánh lén. Đối mặt với tu vi của Tà Phong Tử, Lâm Phiền quyết đoán sử dụng bộ phương pháp thủ đoạn phối hợp thứ nhất, sử dụng Cửu Chuyển Khốn Yêu quyết để vây khốn Tà Phong Tử, mà Tây Môn Soái lại nhân lúc Tà Phong Tử không cách nào hành động thì công kích, mặc dù một kích đắc thủ, đáng tiếc cuối cùng vẫn để Tà Phong Tử chạy trốn.

Tây Môn Soái nói:

- Chẳng qua Liệt Hỏa phân thân đại pháp sẽ tổn thương tu vi, tuy chỉ diệt được hai đóa hỏa diễm, nhưng Tà Phong Tử cũng đã trọng thương, sắp tới chỉ có thể bế quan trị thương mà thôi.

Lâm Phiền nói:

- Đáng tiếc, lần sau Tà Phong Tử cũng sẽ không đấu chân khí của ta nữa.

Cửu Chuyển Khốn Yêu quyết cần song phương tiếp xúc chân khí hoặc thân thể thì mới có thể thi triển được.

Tây Môn Soái gật đầu, nói:

- Liệt Hỏa phân thân đại pháp không đơn giản như vậy, hắn nhất thời không chuẩn bị mới bị tổn thất nặng, bằng không phân ra Liệt Hỏa phân thân đánh cùng chúng ta, cũng chưa chắc đã không có cơ hội toàn thân trở ra.

Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:

- Ngươi và hắn một chọi một thì sao?

- Ta thắng.

Tây Môn Soái rất tự tin trả lời, trong tay hắn có một pháp bảo tiên cấp: Thất Phá kỳ. Người giàu vẫn là người giàu, trời sinh có tài nguyên hùng hậu hơn người khác. Chẳng qua Tây Môn Soái không phải tình huống bất đắc dĩ thì không muốn dùng đến Thất Phá kỳ, bởi vì năng lực của Thất Phá kỳ là cố định, quá ỷ lại vào Thất Phá kỳ thì không gian phát triển sẽ bị Thất Phá kỳ hạn chế.

Liệt Hỏa thần giáo, nghiêm khắc mà nói cũng không tính là tà phái, nó là môn phái do một người từ một nơi vô cùng xa xôi sáng lập vào ngàn năm trước, môn phái chú trọng dùng hỏa, cho rằng hỏa chính là cội nguồn của sinh mệnh. Còn có cách nói: liệt hỏa không tắt, sinh mệnh không ngừng. Thế nhưng, bảy trăm năm trước, Liệt Hỏa thần giáo tham mộ quyền thế, bắt đầu thu đồ đệ trong dân gian, vài chục năm sau, số lượng giáo đồ vượt quá trăm vạn. Trong quá trình thu đồ đệ, giáo đồ mười một châu cùng nhau cử binh. Hoàng đế mười một châu đều tự chiến, trong đó có ba châu hoàn toàn rơi vào tay giặc, Liệt Hỏa giáo chủ tự phong làm hoàng đế, phong thưởng mấy ngàn vương vị.

Về sau, dưới sự dẫn dắt của Trung châu hoàng đế, tất cả các châu bắt đầu thanh trừ giáo đồ Liệt Hỏa thần giáo, hơn nữa còn vây công ba châu rơi vào tay giặc, dưới tình huống binh bại như núi đổ, Giáo chủ Liệt Hỏa thần giáo không nhịn được, dẫn đầu người tu chân tham dự tranh đoạt quyền thế. Dùng lực lượng tu chân giết hại phàm nhân bị xem là tà phái, Tử Tiêu điện lập tức hưởng ứng, liên hợp với tám môn phái đánh thẳng tới hang ổ Liệt Hỏa thần giáo, cuối cùng tổng đàn của Liệt Hỏa thần giáo bị công phá, giáo chủ tử vong, môn hạ người người bỏ trốn, một bộ phận nhỏ chạy đến tuyệt địa mênh mông, lại lần nữa thành lập Liệt Hỏa thần giáo.

Liệt Hỏa thần giáo trong tuyệt địa mênh mông vẫn luôn không có tiếng tăm gì, thậm chí trong tà đạo đại chiến cũng không có gì nổi bật, nhưng hai trăm năm gần đây, Liệt Hỏa thần giáo đột nhiên hùng khởi, thâu tóm sáu tà phái nhỏ ở gần, nhất thống Hỏa Diệm sơn, bố trí trận pháp hộ giáo, nhất cử trở thành một trong thập đại tà phái ở tuyệt địa mênh mông.

Ngoại trừ giấc mơ viển vông làm hoàng đế bảy trăm năm trước, Liệt Hỏa thần giáo đều chưa từng có bất kỳ hành vi tà phái nào, chẳng qua lại có xung đột với một số đệ tử chính đạo ở tuyệt địa mênh mông, không hề lưu tình chút nào. Bọn họ tuyên bố với bên ngoài rằng: Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta phải phạm người. Ngoài ra, Liệt Hỏa thần giáo còn có một đặc điểm là không hề lui tới với tà phái khác, cũng không tiếp thu bất kỳ lời mời của tà phái nào.

Vân Thanh môn cũng có một số nhận thức chủ quan đối với văn hiến ghi chép về Liệt Hỏa thần giáo, cho rằng Liệt Hỏa thần giáo hiện nay có tính chất tương tự như Độc Long giáo ở Thập Vạn Đại Sơn, vừa chính vừa tà. Chẳng qua, Liệt Hỏa thần giáo đã khắc mối sỉ nhục bảy trăm năm trước vào bia văn, dựng trước đại điện Hỏa Diệm sơn, nói rõ tâm tình đối địch mãnh liệt với đám chính đạo Tử Tiêu điện. Đồng thời cũng phản ứng với những người có tâm địa hẹp hòi trong Liệt Hỏa thần giáo, tính cách có thù tất báo.

Vốn dĩ trận chiến chính tà ở Đại Tuyết sơn rất bình thường, đều không có người chết, tất cả ai có nhà nào thì về nhà nấy. Nhưng hết lần này tới lần khác, cao thủ Liệt Hỏa thần giáo Tà Phong Tử lại bị Liệt Hỏa thần giáo tẩy não, nói nhất định phải phân định sinh tử. Chẳng qua Tây Môn Soái và Lâm Phiền cũng không quá quan tâm để ý, Tà Phong Tử phải bế quan một khoảng thời gian, chờ hắn chấm dứt bế quan thì hai người đã sớm về địa bàn của mình rồi. Cho dù Tà Phong Tử có kiêu ngạo hơn cũng không dám xông loạn mười hai châu.

Lâm Phiền và Tây Môn Soái tìm suốt bốn canh giờ ở Đại Tuyết sơn, nhưng vẫn không gặp được băng phách lạc đàn, ít nhất cũng là bảy tám phiến ở cùng một chỗ, Lâm Phiền chịu thiệt thòi một lần, bị ám ảnh tâm lý, cuối cùng dưới sự đề nghị của Lâm Phiền, hai người bay trên cao rời khỏi Đại Tuyết sơn.

Vừa ra khỏi Đại Tuyết sơn chính là tuyệt địa mênh mông, tình huống địa lý chủ yếu ở tuyệt địa mênh mông là sa mạc, hoang dã, ao đầm.

Tiến vào tuyệt địa mênh mông, Tây Môn Soái liền dặn dò:

- Phải bay thấp, đề phòng bốn phía, tà nhân ở đây rất nhiều. Đây là địa đồ, nhớ kỹ, đừng cố sống cố chết chạy tới chỗ người ta, nếu không chết thế nào cũng không biết.

Lâm Phiền nhìn địa đồ, hỏi:

- Nơi này là Tử Đồng môn?

- Ừm, nơi này là Thúy Lục cốc.

Tây Môn Soái nói:

- Chúng ta phải tới Hoang Nguyên hạp cốc, đi xuyên qua địa bàn của hai tà phái nhỏ. Tuyến đường này tương đối an toàn. Mặt khác, vừa thấy đệ tử tà phái, lập tức đánh giết, tránh để đối phương cảnh báo mà bị bao vây.

Tuyến đường này là một con đường quanh co hiểm trở, ít nhất cũng hơn trăm dặm, Lâm Phiền hỏi:

- Tại sao chúng ta không giả mạo đệ tử tà phái?

- Hỏi thật hay, ngươi đừng tưởng tà phái cũng giống chính đạo, trong lúc đệ tử gặp nhau cũng xưng huynh gọi đệ khách sáo. Vì sao lại gọi là tà phái? Ngoại trừ tu hành pháp thuật tà môn ra, ngay cả tâm cũng tà. Ngươi cầm theo pháp bảo đi loạn khắp nơi, tùy thời sẽ bị quần ẩu giết chết. Cho nên tà phái có một đặc điểm, đó là bọn họ sẽ phái người xuất môn tuần tra phụ cận sơn môn, nhưng chắc là sẽ không đi xa. Trừ phi là cao thủ tinh anh như Tà Phong Tử thì mới có thể đi loạn khắp nơi, thông thường mà nói, tiểu môn phái cũng sẽ không đi trêu chọc cao thủ đại môn phái, mà đại môn phái cũng sẽ không sẽ không cướp bóc giết người, nhưng chưa chắc đã không giết người diệt khẩu. Hai người chúng ta là hai tên lạ mặt xuất hiện ở phụ cận địa bàn người khác, có khác gì báo cho người ta mình là dê béo?

Lâm Phiền nói:

- Ta sẽ giá ngự trúc kiếm.

Huyết Ảnh tông chính là đại phái, mình cầm lệnh kỳ giả mạo lính liên lạc của Huyết Ảnh tông, ai lại đi ra tay với lính liên lạc không có chút “chất béo” gì?

- …

Tây Môn Soái im lặng, sau đó nói:

- Ta thì sao?

Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:

- Lần trước ở dãy Cửu Lang sơn, ta thấy ngươi biết Huyết Ảnh đại pháp?

- Không phải Huyết Ảnh đại pháp, chỉ là dùng chân khí khiến cho huyết mạch của mình giống như Huyết Ảnh đại pháp mà thôi.

Trong mắt Tây Môn Soái chợt lóe linh quang, nói:

- Ta có thể giả mạo môn nhân Thiên Cương môn, môn nhân của Thiên Cương môn đều dùng vải bao che mặt, chỉ lộ con mắt. Mà người của Thiên Cương môn xuất thủ đều là độc vật, giết cũng vô dụng, tất cả tà phái đều sẽ không chủ động đi trêu chọc.

Lâm Phiền ngẫm lại, nói:

- Chỉ là đệ tử Huyết Ảnh tông và môn nhân Thiên Cương tông cùng đi với nhau, phải chăng có chút không tự nhiên? Đặc biệt cả hai đều là nam nhân.

- Chuyện này… cứ để bọn chúng tự suy đoán đi.

Tây Môn Soái cũng không muốn mất công đi vòng một phen.

Lâm Phiền gật đầu, nói:

- Nhắc nhở lần nữa, một khi bị vây khốn, ta sẽ chạy vô cùng nhanh.

- Ta đã kiến thức qua việc ngươi vứt bỏ minh hữu rồi, tốc độ quả thực rất nhanh.

Tây Môn Soái nhớ tới lúc giao thủ với Nam Cung Vô Hận, khi đó Lâm Phiền đã biến mất vô ảnh vô tung.

Lâm Phiền không để ý tới lời giễu cợt của Tây Môn Soái, nói:

- Vậy ngươi chuẩn bị đi.

- Vậy còn ngươi?

- …

Lâm Phiền từ phía sau rút ra một thanh trúc kiếm.

Tây Môn Soái bất đắc dĩ, người ta đã có sẵn pháp môn rồi a, nói:

- Ngươi ở đây một lúc, ta đi một lát sẽ trở lại.



Tây Môn Soái biến thân, dùng vải phủ lên đầu tóc, che kín bộ mặt, chỉ có đôi mắt lóe tặc quang lộ ra ngoài. Không đúng, là một đôi mắt lộ vẻ bực bội. Minh hữu cởi đạo bào, mặc áo vải thô, chân đạp trúc kiếm, ngược lại có vài phần phong phạm đệ tử cấp thấp Huyết Ảnh tông.

- Mượn Thất Phá kỳ nào.

Lâm Phiền đưa tay nói.

- Làm gì vậy?

- Lính liên lạc mà không có cờ, quá giả.

- …

Tây Môn Soái không nói hai lời, lấy một tấm vải từ trong túi càn khôn ra, sau đó cắt thành một cái cờ tam giác, dùng mộc côn làm cán, cuối cùng viết lên một chữ lệnh.

Làm quá ẩu chăng? Lâm Phiền cũng không còn sự lựa chọn nào tốt hơn, tiếp nhận lệnh kỳ, cầm trên tay, cũng có chút giống. Chẳng qua một đệ tử Huyết Ảnh tông đi cùng với đệ tử Thiên Cương môn vốn dĩ cả đời không qua lại, quả thật rất không hài hòa.

- Báo! Thám tử phát hiện đệ tử truyền lệnh của Huyết Ảnh tông và đệ tử Thiên Cương môn đi cùng nhau.

Một lão đại nào đó giật mình, nói:

- A? Cổ Bình Huyết Ảnh tông gần đây thật có dã tâm, liên thủ với Thiên Cương môn tất có mưu đồ, xuất hiện quang minh chính đại như vậy, nhất định là muốn tạo áp lực cho ta. Người đâu… chuẩn bị một chút, bổn chưởng môn muốn đích thân tới Huyết Ảnh tông.

Lâm Phiền và Tây Môn Soái đã hoàn toàn đánh giá thấp loại ảnh hưởng này, thông thường mà nói, tà phái rất ít khi qua lại với nhau, đặc biệt là việc lính liên lạc đi chung, như vậy chỉ có một khả năng, đó là Thiên Cương môn và Huyết Ảnh tông rất có thể đã đạt thành liên minh, bây giờ đang đến đưa tin cho một lão đại tà phái nào đó, hai người đi cùng nhau, chính là để tạo áp lực.

Lâm Phiền và Tây Môn Soái một đường thông suốt không trở ngại, những nơi bọn họ đi qua, chỉ có tám tử của vài môn phái phụ cận đi theo một khoảng cách, không hề hỏi thăm, cũng không chặn bọn họ lại, vì vậy hai người thoải mái đến phụ cận Thúy Lục cốc.

Nơi này hai núi vây quanh, là một nơi tốt, hoa tươi nước chảy, bướm vờn giong gió, là một mảnh đất hiếm thấy trong tuyệt địa mênh mông. Lâm Phiền thầm nghĩ: khó trách yêu hồ ngàn năm lại muốn rời xa Tử Đồng môn đến đây sống yên ổn.

Hai người vừa lướt qua Thúy Lục cốc, liền trông thấy một nữ tử áo trắng đang đánh đàn, trong cốc có vài nữ đệ tử áo tím, bọn họ hoặc là cắt tỉa lá cây, hoặc là đánh đàn, duy nhất chỉ có một nữ đệ tử áo tím là chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn mọi người làm việc, lúc hai người Lâm Phiền đi qua, nàng mới quay người lại nhìn hai người.

Lâm Phiền và Tây Môn Soái hạ xuống phía sau núi, Lâm Phiền thuận tay kéo một mảnh góc áo của Tây Môn Soái, nói:

- Máu!

- Làm gì vậy?

- Có chỗ dùng.

- Không phải ngươi cũng có sao?

- Cần máu của hai người.

Tây Môn Soái bất đắc dĩ cắn ngón trỏ, nhỏ máu lên tấm vải, Lâm Phiền dùng ngón trỏ tay trái chấm vào máu, vẽ xuống một đạo phù chú, sau đó quát:

- Nhanh!

Phù chú theo gió bay đi, bay tới chỗ Thúy Lục cốc.

Thiên Nhãn phù.

Lâm Phiền nhắm mắt, hắn có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ mà Thiên Nhãn phù gặp, Tây Môn Soái bụng dạ hẹp hòi hỏi:

- Không phải là máu của hai người sao?

- Máu một người là đủ rồi, cần gì phải dùng máu hai người?

Lâm Phiền hỏi lại.

- Vậy tại sao còn lấy của ta?

- Ta sợ đau.

Lâm Phiền nhíu mày, chính vì biểu lộ này nên Tây Môn Soái không tiếp tục quấy rầy Lâm Phiền nữa, nhưng trong lòng thì rất khó chịu.

Lâm Phiền nhìn thấy cái gì? Hắn nhìn thấy trong một góc phòng tại Thúy Lục cốc, có một tên nam tử bị trói vào giường gỗ, miệng bị bịt chặt. Một tên đệ tử áo tím dùng móng tay đâm vào ngực hắn, thò sâu vào trong cơ thể, giật trái tim ra. Sau đó cũng không để ý đến nam tử đã chết, vội vàng cầm trái tim đi tới gian phòng nhỏ bên cạnh, bỏ vào trong một nồi nước đun sôi.

Lại nhìn yêu hồ ngàn năm đang đánh đàn trong lương đình bên bãi cỏ, bạch y bồng bềnh, mái tóc dài mềm mại theo gió mà động, có vài phần cảm giác tiên nữ thoát tục. Lâm Phiền thầm than, đúng là người thì không thể nhìn bề ngoài.

Thiên Nhãn phù rơi xuống mái hiên, Lâm Phiền không vội vàng, cẩn thận quan sát bốn phía, phát hiện có vài tên đệ tử tu vi rất thấp, không khác gì tạp dịch. Mà vị đệ tử thân truyền của Bách Nhãn ma quân thì khí định thần nhàn, không hỉ không nộ, hình như có chút đạo hạnh.

- Tử Dạ tỷ, nước canh đã chín rồi.

Một nữ đệ tử báo cáo.

Đệ tử đầu lĩnh tên là Tử Dạ gật đầu nói:

- Đưa tới đi, hãy xử lý thi thể, chủ gia không thích ngửi thấy mùi máu, sau đó ngươi hãy đến tổng đàn báo cáo, nói là người sống không đủ dùng, để bọn họ đi bắt thêm người.

Đệ tử nói:

- Người của tổng đàn nói là người ở những mỏ gần đó không chết cũng chạy hết.

- Đó là việc của bọn họ.

Tử Dạ nói:

- Chủ gia cần, bọn họ phải kiếm cho bằng được.

- Vâng.

Rất nhanh, một chén canh đưa tới bên bàn đá của yêu hồ ngàn năm, yêu hồ ngàn năm gật đầu cẩn thận thưởng thức, giống như đang phẩm trà vậy. Dạ dày Lâm Phiền nhộn nhạo, lập tức đóng Thiên Nhãn phù, hắn sợ mình sẽ nôn ra mất. Tây Môn Soái khó hiểu hỏi:

- Thế nào?

Lâm Phiền lắc đầu nói:

- Chung Quỳ, Ngưu Đầu, Mã Diện mặc dù diện mục đáng sợ, nhưng lại là người tốt, còn yêu hồ ngàn năm này nhìn như tiên tử, vậy mà lại…

Tây Môn Soái đã hiểu, hỏi:

- Lâm Phiền, giả như mẹ ngươi bệnh nặng, cần phải có tim người sống làm thuốc, nươi có bằng lòng giết người lấy tim hay không? Nếu không làm, ngươi chính là bất hiếu, nếu như làm thì ngươi chính là bất nhân.

- Hừ!

Lâm Phiền nói:

- Chôn con nuôi mẹ, thật hoang đường và nực cười. Mấu chốt để người hơn người, chính là thừa hành hiếu đạo.

Chôn con nuôi mẹ là một loại người, bởi vì mẫu thân không nỡ ăn mà đem thức ăn cho cháu nội, người này cảm thấy nếu nuôi hài tử thì tất sẽ ảnh hưởng tới mẫu thân, vì vậy quyết định chôn hài tử. Sau đó lúc đào lại tìm được vàng, vẹn toàn cả đôi bên, hơn nữa hiếu danh truyền khắp thiên hạ.

Lâm Phiền và Tông chủ đã bàn về chuyện này, cho rằng những người này mặc dù là có hiếu với mẹ, nhưng cũng không phải là người tốt. Tam Tam Chân Nhân có chút không ủng hộ cách nhìn của Lâm Phiền, nhưng cũng không muốn thay đổi suy nghĩ của hắn. Tam Tam Chân Nhân rất tán thành câu nói đó của Lâm Phiền, trước khi làm người, phải làm con. Không biết làm người thì tại sao lại làm con? Việc đào hố chôn con, mình được mỹ danh, nhưng không phải hại mẫu thân mang danh bất nghĩa ư?

Tây Môn Soái cười hỏi:

- Vậy ngươi định nhìn mẹ của ngươi chết đi?

Lúc ấy Tam Tam Chân Nhân cũng hỏi Lâm Phiền câu hỏi giống như câu hỏi của Tây Môn Soái, Lâm Phiền không có mẫu thân, nên không biết, Tam Tam Chân Nhân hỏi Trương lão, nếu như giết bách tính có thể cứu Trương lão, ngươi giết hay không giết? Lâm Phiền suy nghĩ một đêm, ngày thứ hai Trương lão nói với Lâm Phiền: ngươi giết một người để cứu ta, thành toàn nghĩa của ngươi, lại ô danh của ta, Diêm Vương sẽ định tội trên người ta hay là ngươi? Nếu là vì cứu ta, tại sao không hỏi ý của ta? Ta cho dù muốn sống, cũng không dùng mạng người để sống tạm.

Cho nên Lâm Phiền trả lời:

- Ta sẽ hỏi mẫu thân.

- Ha ha.

Tây Môn Soái cười lắc đầu, nói:

- Lâm Phiền à Lâm Phiền, ngươi thật đúng là còn trẻ. Từ nhỏ ngươi không có mẫu thân, tất nhiên sẽ lựa chọn như vậy rồi.

- Vậy ngươi thì sao?

Lâm Phiền hỏi lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 27%👉
Combo Full lượt đọc giảm 39%👉

Thành viên bố cáo️🏆️