Một đường tìm kiếm, trong lòng Lâm Phiền càng lúc càng nghi hoặc. Nếu kẻ gian là cao thủ, cũng sẽ không ngu ngốc hồ đồ mạnh mẽ dùng kiếm chọi kiếm. Nhìn thanh bảo kiếm này, mặc dù không phải là cấp bậc Lục Đại Danh Kiếm, nhưng cũng rất không tệ. Đây chính là đạp hư đồ vật a! Nếu là cao thủ chân chính, bình thường hẳn là sẽ hất văng bảo kiếm, trực tiếp tấn công bản thể. Dù sao bảo kiếm cũng không phải Pháp bảo hộ thân. Lâm Phiền cầm lấy thanh kiếm gãy quan sát một hồi, chỉ thấy chỗ chuôi kiếm khắc hai chữ nhỏ: Trục Lãng!
- Ách! Đây không ngờ lại là bội kiếm của Chưởng môn!
Lại quan sát thêm một hồi, hai người còn phát hiện ra vết tích của trận pháp. Chỉ bất quá thời gian quá lâu, Linh thạch trong trận pháp đã tiêu hao hết linh khí, trận pháp cũng không cách nào vận chuyển được nữa.
Lâm Phiền dạo qua một vòng, cũng không có phát hiện gì mới, nói:
- Chúng ta trở về cứ việc báo lại, Hải Nhất chân nhân rất khỏe, chỉ bất quá trời sinh tính tình lười nhác, cho nên mới không trả lời thư tín, mời Chưởng môn rảnh rỗi lại tới Quần đảo Hoàng Tiều du ngoạn một chuyến. Chúng ta cứ đem cái ngọc liên này trở về, làm tín vật giao cho Chưởng môn!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây