Chính Nhất sơn bày yến, có chút thức ăn và rượu, đều là Lâm Phiền lấy từ nhẫn càn khôn, Cổ Nham cũng tới, bốn người uống rượu nói chuyện phiếm, sau một đêm, rượu hết người đi. Cổ Nham và Tứ Tú đến Độc Long giáo hỏi thăm việc Đồng Tâm cổ và Ly Tâm cổ. Bạch Mục lên đường đến Vô Sắc Am ở Hải châu, bái phỏng tỷ tỷ của mình. Diệp Vô Song thì sau khi gặp thất bại ở đại hội luận võ, cuối cùng cũng dời sự chú ý khỏi pháp quyển, bắt đầu bế quan tiềm tu đạo pháp.
Lâm Phiền lén rời núi, tới kinh thành Đông châu mua thức ăn, hôm sau mới trở về Chính Nhất sơn, một người ăn no, toàn bộ núi không đói bụng. Lâm Phiền bắt đầu bế quan, thứ mình muốn luyện quá nhiều, gồm Thần Lôi, Tật Phong châm, Thiên Nhận thuẫn, còn có cả đàn cổ. Lâm Phiền bế quan, tập luyện đàn cổ trước.
Lâm Phiền quyết định, nếu trong vòng năm ngày không luyện được đàn cổ, mình sẽ ném nó qua một bên. Đàn cổ giống như hiểu ý Lâm Phiền, bốn ngày trước không hề có động tĩnh gì, đến ngày thứ năm mới có liên hệ với Lâm Phiền. Lâm Phiền luyện đến cảnh giới nhân cầm thông minh, sau khi quen thuộc đàn cổ mới ném nó qua một bên. Tiếp theo nghiên cứu cái gì? Thiên Nhận thuẫn đã nhân thuẫn thông linh, cần rất nhiều thời gian tìm hiểu, Tật Phong châm thì càng mờ ảo, luyện mười ngày mà không có chút phản ứng nào. Thần Lôi thì càng không cần phải nói, bế quan đều phải tính bằng năm.
Người tùy tính có một khuyết điểm, đó là không bền lòng. Lúc Lâm Phiền ở trong Âm Dương pháp trận cầu sinh, bốn năm không ngừng chém giết. Nhưng làm một người tùy tính thì rất lười, Lâm Phiền luyện đàn cổ được hai ngày, sau đó luyện Thiên Nhận thuẫn hai ngày, nghỉ hai ngày, Tật Phong châm hai ngày, nghỉ năm ngày, Thần Lôi hai ngày… Bế quan chấm dứt, xuất quan.
Xuất quan, trở về Chính Nhất Tông, có một đại thúc đang pha trà trước Tông điện, đánh cờ tướng một mình, Lâm Phiền kinh hỉ hô lên:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây