Lâm Phiền nói:
- Ma giáo cũng không nợ sư phụ ngươi, mặc dù bọn họ có cảm giác áy náy, nhưng ngươi cũng không phải tiểu hài tử, hẳn là có thể hiểu được đạo lý. Về phần chuyện của ngươi và Mộ Dung Vân, quả thực là trái với luân thường, nhưng luân thường đạo lý là do người khác chế định, ước thúc. Ngươi cần gì phải chấp nhặt? Cũng giống như một tên cường đạo đi cướp bảo bối của người khác làm của riêng, nếu ngươi là con của tên cường đạo đó, vậy ngươi có nghĩ rằng việc cướp đoạt bảo bối là sai không? Nếu như ngươi nghĩ rằng nên cướp đoạt, vậy thì Tây Môn Soái ngươi hoàn toàn có thể đi cướp a… Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo (*). Mộ Dung Vân là bị ép buộc, ngươi không thể vì người ép buộc nàng là sư phụ mình mà cho rằng sư phụ ngươi đúng. Ma giáo không phải là người không hiểu chuyện, nếu Đông Phương Cuồng thật sự vì quy tắc Ma giáo mà mang Mộ Dung Vân đi, vậy thì cần gì phải vì những lời nói nhảm của ta mà mở ra một góc lưới? Thậm chí còn uyển chuyển đáp ứng sau khi ngươi đạt tới tiểu thừa chi cảnh sẽ để nàng đi cùng ngươi.
(*) Quân tử yêu tiền tài, nhưng lấy tiền tài phải đúng đạo nghĩa.
Tây Môn Soái nghi vấn:
- Vậy phải làm thế nào?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây