Đạo nhân không đáp, chỉ nói với Lâm Phiền:
- Nếu ngươi muốn chơi như vậy, chúng ta sẽ tiến hành vô số cửa. Thế sự khó lưỡng toàn, lựa chọn được mất có thể thấy rõ tính cách của một con người.
Lâm Phiền nói:
- Thật sự phải chọn một trong hai?
- Phải.
Lâm Phiền gật đầu, nói:
- Ta sẽ chọn lưu lại.
Đạo nhân hỏi:
- Vậy Vân Thanh môn thì sao?
Lâm Phiền nhìn nén hương nói:
- Dù sao thì ta cũng đã không kịp trở về Vân Thanh môn rồi.
Đầu đạo nhân nổi đầy gân xanh, thật sự không muốn tiếp tục chơi trò dây dưa này với Lâm Phiền, nói:
- Kim Đan có phân chia tính mệnh, ta nghĩ ngươi hẳn biết chuyện này. Bài thi trước chính là cảnh giới của ngươi, xem cách nhìn của ngươi đối với người và vật. Bài thi bây giờ, chính là tu vi của ngươi.
Lâm Phiền gật đầu, cảnh sắc liền biến mất, Vân Thanh sơn xuất hiện dưới chân, tất cả pháp trận hộ sơn đều khởi động, vô số yêu thú tà nhân tràn vào Vân Thanh môn, mà hai bên không nhìn thấy đệ tử Vân Thanh môn nào. Lâm Phiền ngẩng đầu, chỉ thấy trên đỉnh đầu là một mảnh mây tím. Đạo nhân giới thiệu:
- Tử Đồng môn Bách Nhãn ma quân tìm được ngươi, ngươi phải đến đại điện trong loạn quân, bắt đầu.
Vừa nói bắt đầu, Lâm Phiền liền biến mất, đạo nhân nghi vấn:
- Ngươi không thăm dò tu vi của Bách Nhãn ma quân sao?
Lâm Phiền vừa thi triển Súc Thiên Tiểu Địa thuật bỏ chạy vừa trả lời:
- Ta đã đánh với hắn rồi.
Đã đánh thì tất nhiên biết rõ rồi.
- Dừng!
Đạo nhân nghiến răng nghiến lợi, ngươi rốt cuộc có muốn qua Huyễn Vân trận này không? Đạo nhân nói:
- Đổi cái khác, nhân mã Trúc Kiếm đường đang bao vây ngươi.
Lâm Phiền lấy một thanh trúc kiếm từ trong nhẫn càn khôn ra, nói:
- Cái này thì không chỉ đã từng đánh qua đâu.
Vẫn là bỏ chạy.
Đạo nhân đột nhiên nảy sinh suy nghĩ ác độc, nói:
- Vậy thì trước có Trúc Kiếm đường, sau có Bách Nhãn ma quân.
- Có thể mắng người không?
Lâm Phiền nói một câu, cảnh tượng đột nhiên chuyển động, hơn mười khối Tử lôi bay tới. Lâm Phiền vội né tránh Tử lôi, mấy ngàn thanh trúc kiếm từ khắp bốn phương tám hướng phô thiên cái địa ập tới. Là Tuyết Cơ dùng trúc kiếm tự bạo. Lâm Phiền biết rõ lợi hại, không tiến mà lùi, phóng tới tử vân, sau đó dùng Súc Thiên Tiểu Địa thuật né tránh đại thủ và thiểm điện của tử vân. Trúc kiếm va chạm với đại thủ của Tử vân, liên tục tự bạo.
(Truyện được thực hiện bởi nhóm black)
Lâm Phiền nói:
- Tu vi của Bách Nhãn ma quân này, mười phần thì không quá một hai phần.
- Vậy tăng thêm.
Đạo nhân dứt lời, vài chục đầu tử long từ trong tử vân lao ra, đánh về phía Lâm Phiền. Lâm Phiền hạ xuống, phía dưới là hơn trăm người của Trúc Kiếm đường vây công. Có trúc kiếm, có Ngũ Hành lôi, còn có pháp thuật Ngũ Hành. Lâm Phiền lấy phật đao ra, đánh bay một người, đang muốn đột phá, sau lưng đột nhiên bị giữ chặt, bị một đầu tử long trói lại. Lâm Phiền vãi đậu thành binh, thay hình đổi vị, trong nháy mắt sử dụng hai pháp thuật, ngay lập tức tên lính bị thế thân đã bị tử long xé nát.
Một đầu tử long từ chính diện đánh tới, tránh cũng không thể tránh, Lâm Phiền vận chân khí, ngưng kết thành Chưởng Tâm lôi đánh vào đầu rồng, tử long rống giận, nhưng vẫn đụng Lâm Phiền bay ra ngoài. Tuyết Cơ xuất hiện, mười tám thanh trúc kiếm đâm thẳng tới sau lưng Lâm Phiền.
Kim lôi! Một đạo thiểm điện bổ trúng Tuyết Cơ, sau đó đạo thứ hai, thứ ba… Tuyết Cơ bị định thân, mười tám thanh trúc kiếm không bị người khống chế, Lâm Phiền thoải mái vượt qua. Tử long truy kích tới, Lâm Phiền núp sau lưng Tuyết Cơ. Hai đầu tử long hợp thành một, cắn về phía Lâm Phiền. Lâm Phiền vỗ bả vai Tuyết Cơ, thay hình đổi vị, tử long cắn trúng Tuyết Cơ. Tuyết Cơ hét thảm một tiếng, tiếng nổ “ầm” vang lên, Tuyết Cơ và tử long cùng tan thành mây khói.
Lâm Phiền đang chuẩn bị mượn người của Trúc Kiếm đường để chống đỡ tử long thì bị một đạo thiểm điện tử sắc đánh trúng, sau đó liền có hơn trăm khối Tử lôi truy kích. Tâm phù của Lâm Phiền phát động pháp thuật hệ mộc, hơn mười gốc đại thụ đột nhiên xuất hiện trong hư không, không ngờ Tử lôi này hung mãnh dị thường, đập nát đại thụ, trực tiếp bay tới trước mặt Lâm Phiền.
Phân Thân thuật!
Lâm Phiền một hóa thành bốn, chân thân bị đại bộ phận tập kích, mặc dù trọng thương, nhưng vẫn không chết. Lúc này tử long, tử lôi, trúc kiếm đều đồng loạt giết tới. Lâm Phiền hét lớn:
- Mẹ nó, viện quân đâu?
Sau đó chết.
Tràng cảnh quay trở về Ẩn Tiên tông, đạo nhân cười hỏi:
- Viện quân?
Lâm Phiền trả lời:
- Nếu như xung quanh ngay cả một đồng đội cũng không có, ta tuyệt đối không có khả năng chạy giữa Trúc Kiếm đường và Bách Nhãn ma quân.
Đạo nhân không muốn nói lý với Lâm Phiền, nói:
- Ngươi tránh né linh hoạt, nhưng tốc độ lại quá chậm. Ngươi vốn có cơ hội bắt giữ Tuyết Cơ bị định thân làm con tin, đối phương sợ ném chuột vỡ bình, lúc đó ngươi có thể xông ra khỏi vòng vây.
Lâm Phiền khiêm tốn thỉnh giáo:
- Xin hỏi tiền bối, làm thế nào mới có thể nhanh?
- Nhanh… Thứ nhất là tâm pháp, Vân Thanh tâm pháp khống chế Ngự Phong thuật chậm hơn Tử Tiêu điện, nhưng lại nhanh hơn Lôi sơn. Thứ hai ngự khí, Ma giáo Tầm Long cung có một loại pháp bảo chuyên chế, tên là Truy Nhật Bạt, tốc độ cực nhanh. Thứ ba ngự kiếm, tốc độ ngự kiếm do bảo kiếm quyết định. Thứ tư, kỳ Đan diệu Anh. Kim Đan của ngươi không giống người thường, công mạnh thủ mạnh, nhưng không đề cao phi tốc. Tâm pháp đã định, còn kỳ Đan dựa vào tạo hóa. Ngươi muốn bay nhanh hơn, chỉ có thể dựa vào pháp bảo hoặc bảo kiếm phụ trợ. Chẳng qua pháp bảo và bảo kiếm trước khi tâm luyện thì không biết đặc tính, có một số bảo kiếm mặc dù uy lực vô cùng, nhưng tốc độ phi hành thì như trâu già kéo xe nát, chỉ thích hợp tấn công và hộ thân, không thích hợp để phi hành. Cho nên hết thảy đều phải xem tạo hóa.
Nói cũng như không, chẳng qua người ta bây giờ đang là quan chủ khảo, Lâm Phiền vẫn tỏ vẻ như thụ giáo, chắp tay nói:
- Tạ tiền bối chỉ điểm.
- Hư tình giả ý.
Đạo nhân làm sao không nhìn ra suy nghĩ của hắn, nói:
- Ngươi đối địch gian xảo có thừa, thực lực không đủ, mặc dù chín mệnh một tính, mặc dù là kỳ Đan, nhưng vẫn chỉ xài đạo thuật thô thiển. Đạo thuật biến hóa vô cùng, cho dù đạo thuật thô thiển cũng có thể phối hợp, đạt hiệu quả, nhưng nếu như vì tinh thông tiểu xảo mà tự đắc thì sẽ phải trả giá đắt.
Lâm Phiền cẩn thận gật đầu, nói:
- Lần này thật sự cảm tạ tiền bối chỉ điểm.
- Ừm.
Đạo nhân lấy một cái mộc bài gỗ đào từ trong túi càn khôn ra, ném cho Lâm Phiền, nói:
- Ngươi Ngũ Hành cân bằng, chỉ tập một loại thì khó đạt thành tựu lớn. Uy lực của đạo thuật và Ngũ Hành sinh sinh tương hỗ, tương sinh tương khắc biến hóa vô cùng, ngươi ngộ tính cao, đối địch có thể tùy cơ ứng biến, dùng tâm lĩnh hội, dùng sở trường của mình tấn công sở đoản của địch, cũng không sợ người khác.
- Tạ tiền bối.
Đây là chỉ điểm.
Lâm Phiền cáo từ, lão đạo trồng rau xuất hiện trước mặt đạo nhân, hỏi:
- Lão tam, đứa nhỏ này thế nào?
- Người tùy tính, căn cốt, tư chất thượng giai, đáng tiếc Ngũ Hành cân bằng, khó có thể tinh thông một loại, chỉ có thể lấy tạp bổ tinh. Đạo thuật có thể bổ khuyết, nhưng lại tu hành Lôi thuật thì làm nhiều lợi ít.
(Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ tại vipvandan.vn)
Lão đạo trồng rau nói:
- Người có Ngũ Hành cân bằng, mặc dù học Ngũ Hành lôi khó đạt thành tựu, nhưng lại thích hợp học thần lôi.
- Lão đại, ngay cả ngươi cũng không biết thần lôi.
Sau khi đạo nhân nhắc nhở, lại nói:
- Ngàn năm qua chỉ có một mình Lâm Huyết Ca học được, đáng tiếc lại trở thành người thanh tu.
- Đúng vậy.
Lão đạo trồng rau có chút tiếc hận, nói:
- Nếu như Vân Thanh môn ta có Thái Ất thần lôi, há phải sợ Tà hoàng?
Đạo nhân nói:
- Thái Ất thần lôi chỉ được ghi chép lại trong văn hiến, chưa từng có người nào nhìn thấy, văn hiến ghi chép, mười phần có đến tám phần giả. Lão đại, chẳng lẽ ngươi xem trọng tiểu tử này?
Lão đạo trồng rau lắc đầu, nói:
- Không hợp tính cách của ta, chẳng qua thấy nó mặc dù tùy tính, nhưng tâm tính lại vô cùng kiên định. Hơn nữa, tên tiểu bối hắn luôn nhắc tới tạ lễ, nếu ta không cho, ngược lại ta trở thành keo kiệt. Đáng tiếc là ta thật sự không biết thần lôi.
- Ha ha.
Đạo nhân cười, nhắm mắt đả tọa.