“Đến đi...” Sau khi Thẩm Tầm khởi động cổ tay, liền hét với Lai Phúc cô đã sẵn sàng.
Nó gầm lên một tiếng rồi lao về phía Thẩm Tầm, ngay khi sắp đến gần cô, Lai Phúc lập tức bị Tiểu Hắc kéo lại một cách vững vàng. Nó dùng hai chân trước cào cấu trên mặt đất, Thẩm Tầm thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội kiểm tra vết thương trên người Lai Phúc. Vết sẹo trên chân nó đã lành hẳn, vảy đã bong hết, trên lớp da thịt hồng hào cũng bắt đầu mọc những sợi lông tơ màu trắng nhỏ.
“Tiểu Hắc.” Thẩm Tầm gọi một tiếng, Tiểu Hắc liền buông Lai Phúc ra. Sau khi hai chân đạp trên mặt đất, Lai Phúc dường như cũng đã nhận ra sự chênh lệch về thân hình của mình và chủ nhân.
Nó liền cúi đầu không ngừng thè lưỡi liếm Thẩm Tầm, Tiểu Hắc cũng vươn dài thân dây leo chắn trước người cô, vừa lúc đó Lai Phúc cũng liếm vào người Tiểu Hắc một cái.
Mùi vị không đúng lắm? Lai Phúc nhìn vào cái dây leo đen trước mặt, lập tức lè lưỡi liếm vào bàn chân, cố gắng loại bỏ cái mùi kỳ lạ đó. Mũi Lai Phúc rất nhạy, mặc dù Thẩm Tầm không cho Tiểu Hắc ăn sâu bọ biến dị trong dãy núi nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây