Nghe thấy hai chữ lên đường, Thẩm Tầm cất nốt phần trái cây còn lại vào không gian, vỗ vỗ tay cho sạch nước trái cây dính trên tay. Đợi đến khi bọn họ đi được một đoạn, cô mới đứng dậy rồi không xa không gần đi theo sau.
“Đội trưởng, cô lại nhìn gì vậy?” Một người đồng đội nhìn theo ánh mắt của Dương Lan quay về phía sau nhưng không nhìn thấy gì
“Không có gì, chúng ta đi nhanh lên.” Cô ấy thu hồi ánh mắt rồi bước nhanh hơn, đồng thời cũng thúc giục đồng đội nhanh chóng trở về căn cứ. Bọn họ phải ra khỏi đống đá vụn này trước khi trời tối.
Mặc dù thấy những người đi trước đột nhiên tăng tốc, Thẩm Tầm vẫn bình tĩnh đi theo sau họ.
Bùn đen mà bác sĩ đưa đã dùng hết, lần này bọn họ quyết định không nghỉ ngơi, ngay cả việc ăn uống cũng giải quyết vội vàng trên đường đi. Trong đêm đen, Thẩm Tầm lấy trà sữa tự làm và đùi gà luộc từ không gian ra, vừa đi vừa ăn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây