“Đi! Dọn dẹp chuẩn bị lên đường.” Người đàn ông nhìn động tác nuốt nước bọt của Từ Dịch Thành, sợ anh ta chọc giận Dương Lan, liền đuổi anh ta đi.
“Vâng, đội trưởng.” Từ Dịch Thành quay người rời đi.
“Đây là cái gì?” Thẩm Tầm nhìn kỹ viên tròn màu trắng trong tay Dương Lan, cô cũng ngửi thấy mùi gạo nếp thoang thoảng trong không khí. Ngay lúc này, đuôi con sâu trắng trong lọ lại rớt ra tiếp một viên tròn màu trắng.
Cái thứ này lại còn có năng suất cao vậy sao? Thẩm Tầm cảm thán.
Dương Lan cảm nhận độ nhám của viên tròn trên tay, vừa mới cầm vào thấy nó mềm nhũn nhưng chưa đầy ba mươi giây, nó đã dần trở nên cứng như đá.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây