Nói xong, người phụ nữ dựa vào gốc cây khô bên cạnh. Hai mắt cô ta vô hồn, ngón tay nắm chặt vạt áo, cúi đầu không nhìn vào vết thương đang chảy máu của mọi người.
Thời gian đầu cô ta ở trong làng, không có gì để ăn. Sau khi bị bỏ đói bảy tám ngày, cô ta bị ép ăn một miếng thịt người. Kể từ đó, cô ta không còn kiềm chế được ham muốn của mình đối với thứ đó nữa, thường vừa ăn vừa khinh bỉ chính mình.
Có nhiều lúc cô ta đã không phân biệt được rốt cuộc đâu mới là con người thật của mình.
Cả nhóm không nhận ra sự khác thường của người phụ nữ, chỉ thấy cô ta cúi đầu nên bọn họ đều nghĩ rằng cô ta chỉ đang thương tiếc cho những đồng đội đã chết.
Rất nhanh các vết thương đều được xử lý xong, không có thuốc nên mọi người cũng chỉ băng bó đơn giản.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây