Chiều ngày thứ hai.
Thẩm Tầm cất những chiếc bánh đã bay bớt mùi, nhìn thời gian, lát nữa phải ra khỏi núi.
Đóng cửa pháo đài lại, Thẩm Tầm nhìn con suối quen thuộc, thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác cô đã ở đây một năm.
Giơ tay thu pháo đài vào không gian, để lộ ra cái hố khổng lồ bên dưới. Cái hố sâu hàng chục mét, lúc trước cũng mất khá nhiều thời gian mới đào xong.
“Lai Phúc, chúng ta đi thôi”, mặt trời dần lặn, bóng dáng một người một báo biến mất trong con suối.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây