Đi đến chỗ cậu bé không nhìn thấy, Thẩm Tầm khẽ gọi Lai Phúc: “Lai Phúc, Lai Phúc.”
Cô tin rằng Lai Phúc chắc chắn đang ở gần theo dõi cô.
Bên bụi cỏ không xa truyền đến tiếng động, bóng dáng to lớn của Lai Phúc lao ra, Thẩm Tầm lập tức nhảy lên: “Đi, bên này.”
“Chạy nhanh lên”, Thẩm Tầm cúi đầu vùi mặt vào lưng Lai Phúc, tốc độ của Lai Phúc quá nhanh, gió thổi vào má như dao cắt.
“Được, được, đến rồi, dừng lại”, Lai Phúc dừng bốn chân lại, Thẩm Tầm nhanh chóng trượt khỏi lưng Lai Phúc, ngồi xổm xuống đẩy tảng đá chặn cửa hang ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây